Nỗi tủi thân vốn đang dâng lên của
Đường Thời Tô bị khuếch đại, đáy mắt màu hổ phách chất chứa một mảnh cảm xúc
trầm lặng.
Cậu không muốn chia sẻ Đường Vân
Phàm với bất kỳ người nào khác.
Nhưng Đường Vân Phàm như một viên
ngọc trai được lau sạch bụi bẩn, lộ ra ánh sáng chói lóa khiến cho ai cũng muốn
đến gần.
Tiếng còi của giáo viên thể dục vang
lên, Đường Thời Tô chậm rãi đứng dậy, đôi mắt khôi phục lại vẻ trong veo: “Anh
ơi, chúng ta qua tập hợp đi.”
Phải tan học rồi.
Chờ học sinh tập hợp ngay ngắn xong,
giáo viên thể dục đứng phía trước dặn dò vài câu rồi bảo họ giải tán tại chỗ.
Họ đi đến bên dưới tòa lớp học thì
chuông tan học vang lên, từ trong lớp ùa ra rất nhiều người, Đường Vân Phàm
đứng đằng trước, những người đi ngang nhìn thấy là anh thì vô thức sẽ nhường
chỗ cho anh đi.
Có cảm giác như thể là đại ca xã
hội.
Đường Thời Tô đi theo phía sau, cũng
nhận được rất nhiều ánh mắt, khí chất của họ hoàn toàn khác biệt nhưng lại hòa
hợp đến lạ thường, mỗi lần đi cùng nhau sẽ khiến người ta không nhịn được mà
nhìn nhiều thêm vài cái.
Bất chợt cậu lại nghe thấy vài âm
thanh.
Là tiếng lòng.
“Có gì đẹp đâ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).