Đường Vân Phàm muốn cười nhưng không
cười, anh căn bản không sợ sự uy hiếp của Đường Chính Minh, nhưng với độ tuổi
của nguyên thân, thật sự sẽ bị lời của Đường Chính Minh dọa sợ.
Đường Vân Phàm: “Lần trước cha cũng
nói vậy đó.”
Nhượng bộ một lần là đủ rồi.
Đường Chính Minh dưới ánh mắt của
anh vậy mà cảm thấy hơi chột dạ.
Giọng của Đường Thời Tô đúng lúc
chen vào trong bầu không khí gượng gạo của họ: “Con và anh là bạn cùng bàn, sẽ
học tập lẫn nhau.”
Là học tập lẫn nhau, không phải bổ
túc đơn phương, người nghe cũng sẽ không thấy bị xúc phạm.
Trong lòng Đường Chính Minh vô thức
yêu thích cậu thêm vài phần, kèm theo tự suy ngẫm lại lúc nãy hơi kích động,
ông lên tiếng: “Đừng nhìn cha bằng ánh mắt đó, cha cũng vì muốn tốt cho con.”
Dương Uyển Tú căn bản không nghe họ
nói gì, sắc mặt hơi trắng bệch, bà muốn đi nhặt tờ báo bị rơi lên—
Một bàn tay thon dài nhặt tờ báo lên
trước bà một bước.
Dương Uyển Tú tinh thần bất ổn muốn
cầm tờ báo ấy về, như đang che giấu gì đó.
Nhưng tờ báo đó ở trong tay Đường
Thời Tô, thiếu niên với ngũ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).