Nào có ánh mắt của đứa em trai nào
sẽ như vậy...
Thẩm Diệu không miêu tả được, hắn
không tìm thấy từ có thể diễn tả chính xác được ánh mắt của Đường Thời Tô.
Đường Thời Tô ngày thường giống với
ấn tượng ban đầu của hắn, dù có nghi ngờ lòng dạ của cậu nhưng cũng khó mà tin
được những chuyện đó là do cậu làm.
Nhưng khi cậu ở cạnh Đường Vân Phàm,
lại cho hắn một cảm giác khác.
Mặc dù nét mặt của Đường Thời Tô vẫn
bình ổn, nhưng đáy mắt cậu luôn chứa vài manh mối, là một mặt có tính công
kích, như dã thú xé đi lớp da ngụy trang, giơ ra móng vuốt sắc nhọn dò xét.
Thẩm Diệu nhíu mày, thu tầm nhìn
lại.
Đúng lúc Từ Hạo Khánh từ căn tin mua
nước về, đưa cho Thẩm Diệu, đặt mông xuống ngồi cạnh hắn, hỏi như vô ý: “Anh
Diệu, chuyện trong nhà anh đã giải quyết xong chưa?”
Lúc trước cậu ta không dám hỏi, chỉ
biết đại khái chút thôi, nhưng đã qua mấy hôm rồi, cũng không thể cứ dây dưa
thế mãi.
Tiền của Thẩm Diệu bị quản lý, cậu
ta đi mua ít nước này nọ cũng tự mình chi.
Hơn nữa Thẩm Diệu gì cũng phải dùng
loại tốt nhất, sự kén chọn cũng được bắt đầu nuôi dưỡng từ khi sinh ra.
Người có gia cảnh tầm thường như cậu
ta... Từ Hạo Khánh tự biết không chọc nổi, muốn xa lánh lại không dám hoàn toàn
đắc tội Thẩm Diệu.
“Sao?” Thẩm Diệu thấy chướng mắt với
sự thăm dò trong mắt Từ Hạo Khánh, ngón tay vân vê chai nước siết lại, thân
chai bị hắn bóp chặt.
Từ Hạo Khánh bỗng hiểu ra hắn không
muốn nhắc đến chuyện này, chửi tục trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao
ạ, em chỉ quan tâm anh...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).