Cậu không nói được, nhưng có người có thể nói được.

Giọng nói mỉa mai vang lên sau lưng cậu: “Sao vậy, một khối có hai người hạng nhất thì không phải hạng nhất nữa ạ?”

Đường Vân Phàm không biết từ đâu lòi ra, dù sao thì Nghiêm Phương căn bản không chú ý đến, sắc mặt cô ấy hiện rõ sự cứng đờ ngượng nghịu, miệng khẽ động, ép chữ thành lời: “Em hiểu như vậy cũng không sai... Chỉ là, cô còn phải cân nhắc vấn đề chỗ ngồi.”

Cô ấy vì chột dạ mà ỉu xìu, cũng chẳng nhìn thẳng vào mắt Đường Vân Phàm.

Đường Vân Phàm suýt bị lời của cô ấy chọc cười, khoanh tay nhìn cô ấy: “Cô ơi, thì ra cô nói lời không giữ lời?”

Bầu không khí giữa họ khá căng thẳng, giáo viên bên cạnh cũng nhìn Nghiêm Phương.

Nghiêm Phương siết chặt tay, thân là một giáo viên, chắc chắn cô ấy sẽ không thất hứa, nhưng cô ấy nhìn ra rồi, Đường Vân Phàm cố tình tìm cô ấy khiếu nại.

“Không có, các em muốn sao đây?” Nghiêm Phương bốc lửa giận từ tận đáy lòng, ngoài mặt lại cố nặn ra nụ cười.

Nào ngờ Đường Vân Phàm căn bản chẳng nể mặt cô ấy, nói: “Đã nói rất rõ rồi mà nhỉ, em còn định hỏi cô muốn thế nào đây, có phải vì thành tích của em không tốt lắm nên cô không bằng lòng cho em ngồi với cậu ta không?”

Nghiêm Phương bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, gương mặt đỏ rồi lại trắng, trước ánh nhìn của giáo viên bên cạnh, cô ấy nói: “Sao mà không bằng lòng, nếu cô đã đồng ý rồi, chắc chắn tính.”

Đường Vân Phàm cười mỉa một tiếng: “Vậy giờ cô sắp xếp cho em đi.”

Nghiêm Phương cảm thấy anh cực kỳ khó nhằn.

Cô ấy ghét nhất là học sinh thành tích kém còn tính tình ngang ngược thế này.

Mà Đường Thời Tô cứ chẳng hiểu cho dụng tâm của cô ấy, còn muốn ở chung với học sinh kém như vậy.

Nghiêm Phương suy nghĩ, nhưng vẫn mở máy tính lên, mở bảng chỗ ngồi ra.

“Các em muốn đổi thế nào?”

Nói xong, cô ấy bổ sung thêm một câu, mang theo ý vị trào phúng: “Vị trí phía trước phải nghe giảng chăm chỉ, em nên học tập em ấy, rất nhiều bạn muốn ngồi ở hàng trước đấy.”

Ý thật sự là: Thành tích em không tốt, nếu không phải thơm lây từ em ấy, thì chỗ này căn bản không đến lượt em ngồi.

Giáo viên âm dương quái khí.

Ngày xưa lúc học cấp ba có lẽ Đường Vân Phàm còn không nhận ra được sự ác ý của cô ấy, suy cho cùng anh của thời cấp ba còn chưa có tâm mắt nhiều thế, không biết sự bẩn thỉu trong thế giới của người trưởng thành.

Giáo viên lật lọng, chia rẽ mối

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play