Đường Vân Phàm nhìn tay cậu nhiều
thêm mấy giây, ngón tay Đường Thời Tô vô thức co quắp lại.
“Anh, sao vậy ạ?”
Có điều đeo nhẫn là tự do của Đường
Thời Tô, tuy anh không mong Đường Thời Tô trở nên mê tín như Dương Uyển Tú cho
lắm, nhưng vậy thì hơi quá đáng rồi.
Đường Vân Phàm nói: “Không có gì.”
Sau đó anh lại chú ý thấy sắc mặt
Đường Thời Tô đã đỡ hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian gần đây, vì
thường xuyên bị bệnh mà sắc mặt Đường Thời Tô trắng bệch, gió thổi một cái thì
như sắp ngã vậy.
Nhưng giờ trên mặt Đường Thời Tô đã
có huyết sắc, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rồi.
Đường Vân Phàm còn muốn dúc kết lại ra
gì đó, nhưng anh nói không ra, chỉ hiển nhiên cảm nhận được Đường Thời Tô có sự
thay đổi.
Đường Thời Tô còn đang nhớ lại
chuyện lúc nãy.
Cậu bất thình lình tiến vào một gác
xép mộc mạc, chính giữa mặt sàn trải bằng ngọc thạch có một hồ nước trong,
trong nước nổi lên những cánh hoa trắng không có lá, mùi hương thoang thoảng
truyền vào mũi, như xông vào tiên cảnh.
Cậu còn chưa phản ứng được, thì nghe
thấy một tiếng chuông khánh.
Một tiếng rất dài, chấn động đến mức
từ đỉnh đầu con người đến dưới chân cũng có cảm giác giác ngộ.
Sau đó cậu nghe thấy một giọng nói
già nua: “Là cậu, người có duyên.”
Giọng nói ấy tự giới thiệu: “Ta sớm
đã đắc đạo thành tiên, thứ hiện tại là một tia ý thức tồn tại của ta, cậu có
thể dùng thân xác người phàm qua được khảo nghiệm của ta, quả thật hiếm thấy.”
“Vậy ta dùng cơ duyên này, truyền
thụ cho cậu.”
Từ khi chào đời thì đã nhận ảnh
hưởng từ giáo dục phổ cập và niềm tin vào khoa học, Đường Thời Tô ngơ ngác một
lát mới phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra.
Không thể là giả được.
Lúc trước cậu đã có suy đoán, mà
chuyện đối mặt hiện tại này ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).