Anh hoàn toàn không có lý do để học,
hơn nữa anh còn phải về thế giới vốn dĩ của anh, hiện tại học có tác dụng gì?
Đường Vân Phàm nói: “Lúc trước tôi
nói bừa đó.”
Biểu cảm trên mặt anh thờ ơ, không
chút quan tâm.
Đường Thời Tô ngơ ra một lát, ngón
tay cầm đề thi siết chặt: “Em tưởng anh nghiêm túc.”
Cậu biết mình không có tư cách quản
Đường Vân Phàm, nhưng thật ra cậu rất muốn học chung với anh.
Đường Vân Phàm nói: “Không cần
thiết.”
Đường Vân Phàm nhìn cậu, trong đầu
lại đột nhiên có tiếng lùng bùng lướt qua, cậu nghe được vài tiếng nói đứt
quãng.
“Dù sao thì... Tôi sẽ đi.”
Giọng nói thuộc về Đường Vân Phàm.
Đường Thời Tô co rút đồng tử, cậu
hơi không chắc hỏi: “Anh ơi, anh nói gì ạ?”
Đường Vân Phàm tưởng thính lực của
cậu lại không tốt rồi, nhẫn nại lặp lại: “Không cần thiết, tôi không muốn học.”
Không phải cái này... Rõ ràng lúc
nãy mới là giọng của Đường Vân Phàm.
Cậu nhớ ra chiếc nhẫn kia.
Sự thật đã bày ra rõ ràng trước mắt
cậu như vậy rồi.
Là tiếng lòng của Đường Vân Phàm
sao?
Cảm xúc của Đường Thời Tô chợt khá
hỗn loạn, cậu có một cảm giác như vô tình nhìn trộm được bí mật riêng của Đường
Vân Phàm, ngoài cảm giác này, cậu lại nghĩ về thứ Đường Vân Phàm nghĩ... Anh sẽ
đi, là ý gì?
Cậu có dự cảm, đây sẽ là điều cậu
luôn không biết rõ, mà tất cả những đáp án chưa biết đều giấu trong đó.
...
Sau khi về đến phòng ngủ, Đường Thời
Tô quan sát chiếc nhẫn tỉ mỉ, trước khi đeo chiếc nhẫn này lên, cậu chưa từng
gặp qua tình huống phi khoa học nào cả, nhưng chiếc nhẫn này càng giống như một
thứ môi giới, “người” ở bên trong có thể tiến hành giao lưu với cậu.
Hơn nữa còn sở hữu sức mạnh cậu khó
mà tưởng tượng.
Lúc cậu nảy sinh lòng tò mò, chiếc
nhẫn như cảm ứng được suy nghĩ của cậu, một lực kéo dâng lên, trước mắt cậu từ
tối đen chuyển thành rõ ràng, lại rơi đến một gác xép cổ kính.
Giọng nói già nua vang lên: “Ta cảm
nhận được cậu đang gọi ta, cậu đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Không phân biệt được rốt cuộc giọng
của ông ấy đến từ đâu, bốn phương tám hướng, già nua lại hùng hậu.
Đường Thời Tô đã chuẩn bị xong rồi,
ánh mắt cậu bĩnh tĩnh mà kiên định, còn trấn định hơn rất nhiều tu sĩ mà chủ
nhân chiếc nhẫn này từng gặp.
Chủ nhân chiếc nhẫn mới phát giác
ra, cậu vẫn là một đứa trẻ.
Trong khoảng thời gian ngàn năm ông
ấy trải qua, sinh mệnh mười mấy ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).