Đường Vân Phàm cho rằng nếu anh nói
thật thì cảm xúc của Đường Thời Tô sẽ tốt lên, nhưng dường như người trước mắt
tựa như thực vật xanh héo rũ, vẻ mặt hơi tủi thân và thất vọng, bờ môi mỏng đỏ
tươi nhẹ mím lại.
Anh thật sự không nhìn nổi một Đường
Thời Tô như vậy, có một cảm giác nhỏ bé dễ bắt nạt, nhưng anh lại không biết
cậu đang nghĩ gì, chỉ đành nói sang mấy chuyện khác: “Làm bài tập xong rồi
chứ?”
Đường Thời Tô gật đầu, nhìn chằm
chằm anh.
Đường Vân Phàm khá bất lực với cậu,
hỏi cậu: “Có phải có người bắt nạt cậu rồi không?”
Đường Thời Tô không ngờ anh sẽ nghĩ
như vậy, thật ra ngoại trừ Thẩm Diệu thì không có ai sẽ động đến cậu, nhiều hơn
cũng chỉ là chế nhạo cậu ngoài miệng thôi.
Hơn nữa trong nhóm người nhạo báng
cậu, đa số đều là vì sự xúi giục của Thang Hiển Văn, bạn cùng bàn của cậu rất
bất mãn với cậu, vì vậy mà nói xấu cậu khắp nơi.
Nói cậu là quái thai, nói cậu giả
thanh cao, là chân sai vặt của Đường Vân Phàm các kiểu.
Thật ra cậu không tức giận khi nói
cậu là chân sai vặt của Đường Vân Phàm.
Vì cậu không quan tâm họ, chỉ quan
tâm Đường Vân Phàm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT