Cơn sốt rất đột ngột và kỳ lạ, ngoại
trừ sự mệt nhọc lúc đầu của Đường Thời Tô ra thì không có bất kỳ dấu hiệu nào
khác.
Dương Uyển Tú sợ muốn chết, số bùa
hộ thân bà tốn cả một số tiền lớn mua về còn chưa mang vào nhà đã xảy ra vấn đề
lớn rồi, bà sợ Đường Thời Tô xảy ra chuyện gì.
Đường Vân Phàm trong những trường
hợp khẩn cấp này càng trấn định hơn, anh ôm Đường Thời Tô lên mang cậu vào
phòng.
Sau đó, anh lục hộp y tế lấy miếng
dán hạ sốt dán lên cho Đường Thời Tô, sau đó Dương Uyển Tú cũng phản ứng được,
vội vàng đi rót nước tìm thuốc hạ sốt.
Đường Thời Tô không phải từ sốt nhẹ
rồi dần dần sốt cao, cậu sốt cao đột ngột, nhưng nguyên nhân cụ thể Đường Vân
Phàm còn chưa thể xác định, anh lắc lắc tay Đường Thời Tô muốn gọi cậu dậy:
“Đường Thời Tô, tỉnh dậy.”
Phải uống thuốc trước.
Dương Uyển Tú rất nhanh đã cầm ly
nước quay lại, hơi sốt ruột gọi Đường Thời Tô: “Thời Tô à... Mau tỉnh lại, phát
sốt phải uống thuốc mới khỏi được.”
Hốc mắt bà vô thức đỏ lên, tự trách
bản thân, nếu không phải bà nằng nặc muốn đi bái phật, e là Đường Thời Tô cũng
sẽ không xảy ra tình trạng thế này.
Đường Vân Phàm nói với bà: “Bị bệnh
phát sốt ai cũng sẽ gặp, có lẽ cậu ta bị cảm nhiễm xạ khuẩn gì đó, là chuyện
bình thường.”
Dương Uyển Tú nghe anh nói xong, dần
bình tĩnh lại.
Đường Thời Tô từ trong hỗn độn kéo
ra một tia ý thức, lông mi run rẩy chầm chậm mở mắt ra, trước mắt mờ mịt như
đầy sương.
Cậu rất khó chịu, cả người như bị
quăng vào lò lửa thiêu đốt, cảnh tượng trước mắt cũng trời đất đảo lộn, chỉ có
thể lờ mờ trông thấy hai gương mặt.
“Em làm sao vậy?” Giọng cậu nhỏ đến
độ gần như không thể nghe thấy.
Một cánh tay có lực vịn sau lưng đỡ
cậu ngồi dậy nói: “Uống thuốc, cậu bị bệnh rồi.”
Viên thuốc nhộng kề bên môi cậu,
Đường Thời Tô ngơ ngác nuốt viên thuốc xuống, lại uống một miếng nước, dòng
nước mát lạnh chảy xuống theo cổ họng, giúp cậu tỉnh táo lại được chút.
“Anh?” Cậu nhận ra người đỡ cậu là Đường
Vân Phàm.
Mắt của Đường Thời Tô đỏ ngầu, sắc
môi cũng đỏ như máu.
“Sốt rồi, cậu nghỉ ngơi đi.” Đường
Vân Phàm để cậu nằm xuống lại.
Đường Thời Tô mắt lưng tròng, cay xè
chớp mắt, nước rưng rưng nơi khóe mắt cậu.
Đường Vân Phàm giơ tay che mắt cậu
lại, nói: “Đừng nhìn nữa, ngủ đi.”
Qua vài giây, anh cảm nhận được lòng
bàn tay mình có sự ngưa ngứa do lông mi quẹt qua, Đường Thời Tô đã nhắm mắt
lại, Đường Vân Phàm rút tay về.
Dương Uyển Tú ngồi cạnh giường, vẻ
mặt khá cụt hứng, không nói gì.
Đường Vân Phàm liếc nhìn bà một cái,
lại nhìn Đường Thời Tô, đứng dậy rời đi.
Chờ đến xế chiều, Đường Vân Phàm
xuống lầu ăn cơm, không thấy Đường Thời Tô đâu.
Đúng lúc Đường Chí ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).