Đường Vân Phàm hỏi: “Cậu đang nghĩ cái gì?”

Tâm Trạng của Đường Thời Tô đã không vui suốt kể từ tan học.

Lông mi của Đường Thời Tô run rẩy, nói: “Em đang nghĩ về bài tập ngày hôm nay.”

Đường Vân Phàm nói: “Chăm chỉ vậy à?”

Có chút mỉa mai.

Đường Thời Tô nắm chặt ngón tay, giọng càng nhỏ hơn: “Không có.”

Đường Vân Phàm phát hiện tâm trạng của cậu không đúng nên cũng không nói chuyện nữa.

Tâm sự thiếu niên khó đoán mà.

Đường Vân Phàm bước vào phòng khách thì thấy Đường Chính Minh, ông vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây, ngồi trên ghế sofa, đọc tờ báo trên tay.

Dương Uyển Tú ngồi bên cạnh gọt táo cho ông, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Anh và Đường Thời Tô bước vào phòng khách đã thu hút sự chú ý của họ, Đường Chính Minh đặt tờ báo lên bàn nói với họ: “Về rồi à.”

Đường Thời Tô đã che dấu kỹ cảm xúc của mình, cậu rất lễ phép chào: “Chào chú ạ.”

Còn Đường Vân Phàm bên cạnh cậu vẫn không thèm nhìn Đường Chính Minh một cái, như thể ông không hề tồn tại.

Đường Chính Minh sắc mặt tối sầm lại, nói: "Con không có thấy cha à, ngay cả chào hỏi cũng không biết?"

Đường Vân Phàm trông hơi ngạc nhiên như thể vừa mới phát hiện ra ông, hơi nhướng mày nói: "Cha vậy mà về rồi à? Lúc nãy con không thấy. Ngại quá, con vừa quen với ngôi nhà này khi không có cha rồi, còn tưởng mình nhìn nhầm."

Đường Chính Minh giận đến phập phồng lồng ngực, nhưng lại không biết làm sao để dạy dỗ Đường Vân Phàm, ông nói: "Dù có thế nào thì cha vẫn là cha con, đây là sự thật mà con không thể thay đổi."

Sau khi nói xong, ông chú ý đến Đường Thời Tô đứng bên cạnh.

Không có so sánh sẽ không thấy chênh lệch.

Đường Thời Tô ngoan

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play