Khuôn mặt trắng nõn của Đường Thời Tô phiếm hồng, hơi ngại ngùng.

Nhưng giọng cậu lại vừa mềm mại vừa kiên định: “Em không sợ hắn.”
Cậu sợ Đường Vân Phàm sẽ thấy cậu vô dụng.

Đây là trạng thái rất kỳ lạ, cậu không muốn bộc lộ bản thân, nhưng cũng không muốn Đường Vân Phàm cảm thấy cậu không có ích gì.

Đường Vân Phàm căn bản không biết suy nghĩ rối rắm của Đường Thời Tô, ngón tay của anh chỉ mới chạm vào vành tai của cậu, ngập ngừng một chốc rồi nhéo má cậu: "Cậu không sợ hắn, với cái thân xác này của cậu bị hắn đánh hai cái đã tiêu rồi.”

Động tác của anh đã rất tự nhiên, coi như chính thức bảo vệ Đường Thi Tô với tư cách là em trai của mình, hiện tại chỉ là “dạy dỗ” chút thôi.

Đường Vân Phàm nhanh chóng rút tay về, nhưng nhiệt độ trên má Đường Thời Tô vẫn tiếp tục tăng.

Vài con côn trùng kêu ríu rít từ bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, bỗng dưng có một giọng nói xa lạ vang lên: “Cậu cậu—”

Đường Vân Phàm nhìn về hướng phát ra giọng nói, thấy được là một nam sinh, đôi mắt của nam sinh hơi mở to, như đang kinh ngạc.

Anh ngẫm nghĩ vài giây nhưng vẫn không nhớ ra được người này là ai, cậu ấy bước mấy bước đã đi tới trước mặt anh.

"Khó trách lần trước tớ cảm thấy cậu rất quen mắt, vì cậu hay đi với cậu ta, tớ nhớ đã từng gặp cậu." Tôn Tài Thụ chỉ tay về phía Đường Thời Tô.

Đường Vân Phàm không rõ đây là tình huống gì, anh nhìn Đường Thời Tô rồi lại nhìn Tôn Tài Thụ: “Cậu là ai?”

Tôn Tài Thụ là người thân thiện, đôi mắt đen sáng ngời: “Tớ là Tôn Tài Thụ, Tôn Ngộ Không trồng cây.”

Đường Vân Phàm cảm thấy màn tự giới thiệu của cậu ấy khá buồn cười.

Đường Thời Tô nhớ ra cái tên này rồi, bởi vì trước khi khai giảng có một kỳ thi, cậu thi hạng nhất, hạng hai tên là Tôn Tài Thụ, chỉ kém cậu có một điểm.

Cậu nhớ cái tên này khi nhìn vào danh sách.

Cậu đã hiểu ra: “Có chuyện gì không?”

Vô cớ bài xích chàng trai dễ khiến người ta có ấn tượng tốt trước mặt.

Không phải vì cảm giác cấp bách trong việc học... Mà là vì cậu không muốn Tôn Tài Thụ đến gần Đường Vân Phàm.

Tôn Tài Thụ hoàn toàn không để ý đến cảm xúc vi diệu của cậu, cậu ấy nói: "Không có gì, chỉ đến chào hỏi thôi. Lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau, cậu còn nhớ không?"

Ánh mắt cậu ấy rơi trên người Đường Vân Phàm, nở nụ cười xán lạn có cảm giác lay động lòng người.

Đường V

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play