Hơn 12 giờ đêm, Đường Vân Phàm về
đến nhà.
Công ty chưa hoàn toàn tạo dựng xong
nên có rất nhiều việc lặt vặt, có điều giờ đã dần vào nề nếp rồi, Đường Thời Tô
đã giúp anh rất nhiều.
Năm tư anh không muốn đến làm việc
trong công ty Đường Chính Minh, thế là chọn tự mình lập nghiệp, trong đó gặp
phải rất nhiều rắc rối, nhưng dù gì cũng vượt qua được.
Đi vào huyền quan, trông thấy Đường
Thời Tô ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Đường Vân Phàm kéo kéo cúc áo sơ mi,
tiến lên phía trước làm theo ước hẹn hằng ngày, ngón tay đốt xương rõ ràng đặt
lên vai Đường Thời Tô, bờ môi chạm nhẹ vào cậu.
“Sao em lại ngồi đây?” Đường Vân
Phàm hỏi.
Đường Thời Tô kéo tay anh, bảo anh
ngồi xuống bên cạnh: “Muốn chờ anh, sao hôm nay về muộn thế?”
Đường Vân Phàm lưỡng lự một lát,
nhưng anh không muốn giấu giếm Đường Thời Tô: “Đường Chính Minh đến tìm anh
rồi.”
Hai năm trước, tình nhân Đường Chính
Minh bao nuôi sinh một đứa con.
Kết quả qua một năm cô gái kia đột
nhiên biến mất, biến mất theo còn có vàng bạc trang sức và tiền mặt.
Cô ta đi rồi, nhưng không dẫn đứa
con theo, đứa bé mới một tuổi luôn được bảo mẫu chăm sóc, Đường Chính Minh bắt
đầu nóng lòng tìm kiếm cô ta, thật lâu cũng không có kết quả thì ông chuyển sự
nghi ngờ sang đứa bé ấy.
Mang đứa bé đến bệnh viện kiểm tra,
đứa bé không phải con ông.
Cô ta đi rồi, nhưng đứa bé lại không
thể vứt bỏ, nhưng ông nuôi lại không biết là của ai, Đường Chính Minh tức đến
suýt ngất xỉu nhập viện.
Nhưng tháng ngày vẫn phải trôi đi,
ông lại lần nữa gửi gắm hy vọng lên Đường Vân Phàm, mong anh có thể về nhà thừa
kế gia nghiệp, tinh lực ông cũng không hưng thịnh như trước, phải cần một người
giúp đỡ đần công ty.
Ai ngờ Đường Vân Phàm từ chối ông,
ông hoàn toàn hết cách.
...
Đường Thời Tô lặng im không nói, cậu
đã đoán sơ được Đường Chính Minh tính toán điều gì.
“Ông ấy muốn đến nhà chúng ta, nằm
mơ.” Đường Vân Phàm lạnh lùng cười mỉa mai, trong đôi mắt màu nâu toàn là sự
phản cảm.
Tuy đã sớm biết Đường Chính Minh là
người như thế nào, nhưng anh vẫn không nhịn được tức giận.
Đường Chính Minh đã từng nhiều lần
bảo anh chia tay Đường Thời Tô, nhưng khuyên nhiều lần vậy cũng vô hiệu, ông
cũng hiểu tình cảm giữa họ sâu nặng, căn bản nói không lung lay.
Lần này cố tình đến, ông có suy nghĩ
khác, một suy nghĩ không chia cách họ, lại có thể đạt được mục đích ông muốn.
Đường Chính Minh nói với anh: “Con
định thế này với Thời Tô mãi sao?”
Đường Vân Phàm châm chọc ông nói:
“Hay phải giống cha đổi vài người sống qua ngày?”
Đường Chính Minh bị đâm trúng chỗ
đau, trên mặt phớt qua vẻ tức tối: “Không cần phải chĩa mũi nhọn cha như vậy,
không có lợi cho con đâu, con phải biết rằng cha là vì muốn tốt cho tương lai
của con.”
“Tình hình trước mắt của con rất
tốt, không cần cha hao tâm nhiều.”
Đường Chính Minh nghiêm khắc nói:
“Tốt cái gì, con ở chung với đàn ông cả đời sao có thể có con cháu?”
Sự chế giễu trên mặt Đường Vân Phàm
dần ngưng đọng lại, cau chặt mày: “Cái gì?”
“Cha mặc kệ con thích Thời Tô cỡ
nào, nhưng các con không thể thế này mãi, dù có thích nhiều hơn nữa các con
cũng cần có con, phải tìm phụ nữ để sinh!”
Đường Vân Phàm bỗng giận dữ, cơn
giận va đập trong lồng ngực anh: “Cha tưởng ai cũng như cha à, đau đớn của việc
mang thai sinh con chỉ có thể để phụ nữ gánh vác, cha biết phải tìm phụ nữ,
nhưng con thích đàn ông, sinh con để thỏa mãn ham muốn sinh sản của bản thân,
có khác gì gia súc phối giống trong chuồng đâu!”
Đường Chính Minh nói ra mấy câu kiểu
này không lạ, ngư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.