“Anh, em không phải cố ý đâu.” Đường
Thời Tô đáng thương nhìn anh.
Đường Vân Phàm trừng cậu, mấy đêm
nay không ngơi nghỉ, nhất là Đường Thời Tô thích dính lấy anh, cứ hễ không để ý
là châm ngòi.
Anh từ giường bò dậy đến sân tập
chạy mười vòng e là cũng không mệt như giờ, chân đạp lên sàn mềm nhũn, cả người
phảng phất như bị vắt khô.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, Đường Vân
Phàm sắp xếp việc trong tay xong, đi du lịch với Đường Thời Tô.
Họ đã đến nơi vĩ độ cao leo núi
tuyết, cũng đã đến bãi cát lướt sóng ngắm biển, còn đến thành cổ, lúc ngồi
thuyền Đường Vân Phàm kể cho cậu chuyện anh trải qua trong thế giới trước,
không hề cất giữa cho mình mà chia sẻ hết cho Đường Thời Tô.
Đường Thời Tô lặng im lắng nghe, ánh
mắt dịu dàng như nước chảy trong vắt dưới thuyền.
Đường Vân Phàm tự tổng kết: “Anh chỉ
là người rất bình thường.”
“Em cũng vậy.” Đường Thời Tô phụ họa
theo.
Đường Vân Phàm nhìn cậu: “Em không
tầm thường, cả đường em đi thu hút rất nhiều ánh nhìn.”
“Họ cũng có nhìn anh mà.”
Chủ đề càng nói càng đi theo hướng
kỳ lạ, Đường Vân Phàm vuốt ve mặt cậu, anh lại không biết nên nhắc về chuyện
ngày xưa của Đường Thời Tô thế nào, nếu.. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.