Bạch Liên Hoa Thụ Cậu Ấy Không Đi Theo Cốt Truyện

Chương 101: Hy vọng


10 tháng

trướctiếp

Nghỉ đông Đường Vân Phàm không về nhà họ Đường, Đường Chính Minh gọi điện thoại cho anh: “Con không tính về nhà à?”

Đường Vân Phàm: “Về xem dì mới sao?”

Đường Chính Minh đè nén cơn giận: “Vậy giờ con và Thời Tô ở chung thì tính là gì!”

“Đỡ hơn về nhìn sắc mặt dì mới, không còn việc gì nữa con cúp trước đây.”

Đường Chính Minh chưa kịp nói, điện thoại đã bị ngắt rồi.

Ông nhíu chặt mày, cô gái bên cạnh vỗ nhẹ lên tay ông: “Con còn nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được nỗi khổ của anh.”

Đường Chính Minh nhìn lên bụng cô ta, đã phồng lên độ cong rõ ràng, là con của ông.

Giọng ông dịu lại: “Em nghỉ ngơi cho tốt, kệ nó có về hay không.”

Cô ta hơi nhìn ngó xung quanh, người phụ nữ vốn ở đây đã rời đi, nơi này sau đây chính là nhà của cô ta.

...

Kể từ khi ở chung với Đường Thời Tô, Đường Vân Phàm mới thật sự cảm nhận được năng lực của cậu.

Khoai tây cà chua tự động tách ra trước mắt anh, thoạt nhìn một cái rất giống cảnh trong phim ma, Đường Vân Phàm mới thắt tạp dề cho cậu xong thì phát hiện không có đất cho anh dụng võ.

Lúc trời lạnh ra ngoài tạo màn chắn linh lực còn có thể giữ ấm, sự khủng bố trong năng lực của Đường Thời Tô nằm ở đây, cậu có thể dễ dàng nghiền nát đồ ăn, cũng chắc chắn có thể dễ dàng nghiền nát một người.

Nhưng người trước mắt, đeo tạp dề hoạt hình anh chọn trong siêu thị, lúm đồng tiền thấp thoáng, cẩn thận bày đĩa lên bàn... Tất cả những gì cậu thể hiện ra chỉ làm người ta liên tưởng đến sự tốt đẹp của thiên sứ, chứ không phải năng lực khủng bố.

Rất nhanh đã sắp đến năm mới đầu tiên họ đón cùng nhau.

Họ cùng đi dạo trung tâm thương mại mua vài món đồ tết, lúc Đường Vân Phàm xách một túi đồ to đùng cuối cùng cũng hơi có cảm giác đón tết ở thế giới cũ, anh cũng đã từng là người giúp xách đồ tết.

Nhưng không có anh, chỉ có cha không thích vận động ra ngoài với mẹ và chị, chắc chắn họ sẽ nhớ đến anh, chỉ tiếc rằng anh chưa nói với họ một tiếng đã rời đi rồi.

Không dám nhớ lại, nhớ lại chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ thế giới cũ của anh.

Anh luôn tiếc nuối.

Dù hiện tại anh ở thế giới này gặp được bạn bè thật tâm, yêu đương với Đường Thời Tô, nhưng cũng không thể xóa nhòa vết tích anh đã từng sống trong thế giới ấy.

“Anh, anh ơi...?”

Giọng Đường Thời Tô chợt kéo anh từ trong ký ức về hiện thực.

“Hửm?” Trên gương mặt chưa kịp che giấu của anh để lộ một tia mờ mịt.

Đường Thời Tô kéo tay anh, ánh mắt hơi thay đổi, nụ cười trên môi thì không: “Buổi tối anh muốn ăn gì ạ?”

Đường Vân Phàm tùy miệng nói: “Cà tím xào thịt băm.”

Đôi mắt lơ đễnh lúc nãy của anh như xuyên thấu lưới trần đi đến thời không khác, Đường Thời Tô biết anh đang nhớ người của thế giới cũ.

Thế giới không có cậu, lại ghi chép sự lớn lên của Đường Vân Phàm.

...

Đêm giao thừa, hai người họ phối hợp với nhau nghiên cứu nấu cơm Tất Niên, sau khi ăn xong thì làm ổ trên sô pha xem Xuân Vãn.

Đường Vân Phàm đắp thảm híp mắt xem ti vi, cơ thể lười biếng dựa lên người Đường Thời Tô, Xuân Vãn một năm rồi lại một năm ngày càng không hay, truy cầu lưu lượng quá mức dẫn đến chất lượng chương trình giảm xuống.

Xem �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp