Quận Chúa Nàng Truy Phu Hỏa Táng Tràng

Chương 65


10 tháng

trướctiếp

Nơi ngắm pháo hoa cũng không tính là xa, là một nông hộ tự làm, Thẩm Mính Ân ôm Khước Liên Y nấp trong một góc xem toàn bộ quá trình.

Thật ra, lúc đầu Thẩm Mính Ân muốn quang minh chính đại đi qua giống những đứa trẻ đang vây quanh thành vòng kia, nhưng chân vừa đi được nửa bước đã bị người bên cạnh túm chặt lại.

Khước Liên Y đứng im tại chỗ, khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình nói: “Không cần qua đó, đứng ở đây xem là được.”

Thẩm Mính Ân biết nàng không muốn quấy nhiễu những bình dân áo vải đó, nên không nói gì, ngoan ngoãn quay lại, tự giác thu hồi bước chân, cuối cùng ỷ vào nàng không dám lên tiếng, ôm lấy người trong ngực xem pháo hoa.

Từng cụm hoa lửa rực rỡ bay lên giữa trời đêm, sắc màu muôn hồng nghìn tía lắp đầy sự im lặng, sau khi pháo hoa bung ra vang lên âm thanh cực lớn, đinh tai nhức óc.

 Khước Liên Y bị dọa cho nhảy dựng lên, vừa định đưa tay lên che lỗ tai, đã bị người bên cạnh che chở ôm lại.

Nhịp tim nóng rực thuộc về nam nhân chỉ cách nàng một tầng da thịt, vô thức quay đầu nhìn lại, khuôn mặt bị bàn tay to lớn kia che mất đến mấy phần, nhưng đôi đồng tử trong sáng kia vẫn động lòng người.

Đầu lưỡi chạm vào má trong, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt.

Tuy nhận ra ánh mắt của nàng, nhưng Thẩm Mính Ân vẫn không nói gì thêm, chỉ hơi cong khóe miệng giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng trong lặng lẽ, hai tay che tai nàng càng nặng thêm một chút.

Dù sao cũng là nông hộ đốt pháo hoa, không tốn mấy lượng bạc.

Rất nhanh đã tan hết.

Bàn tay buông ra, Thẩm Mính Ân nhìn qua: “Phải đi về sao?”

Khước Liên Y xoay người, không vội vàng buông bàn tay hắn ra, ngược lại còn di chuyển một chút, ngón tay mềm mại chạm vào vết chai trong lòng bàn tay hắn, cụp mi, nỗi lòng hóa thành giọt nước nhỏ giọt: “Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, ngươi cùng ta đến bên hồ một chút.”

 “Được.” Thẩm Mính Ân nhanh chóng đồng ý, chỉ hận không thể đường đến bên hồ dài thêm mấy chục dặm để bọn họ có thể ở bên nhau lâu hơn một chút.

Dây cương kéo tuấn mã nắm trong tay, hai ngươi đều không cưỡi lên mà chỉ kéo nó cùng đi đến bên vườn hoa bên hồ.

Hiện tại đang là đêm hè, hoa sen trong hồ đều đang nở rộ, cho dù trời đã tối nhưng mùi thơm vẫn kéo dài rất lâu. Chỉ chốc lát sau, đã lan tỏa khắp khoang mũi hai người.

Tuy Thẩm Mính Ân quanh năm tập võ, nhưng cũng có một bụng thi thư, đương nhiên cũng biết thưởng thức những thứ tao nhã này, theo hương thơm nhìn qua vừa vặn có một đóa hoa sen đỏ xinh đẹp nở rộ.

 “Tuế Tuế có muốn không, ta đi hái cho ngươi một đóa?” Hắn hỏi.

Khước Liên Y lắc đầu, chủ động kéo dây cương, một tay khác nhân cơ hội vuốt ve lông ngựa trắng, trên mặt đầy vẻ vui sướng.

Không khó để nhìn ra so với những cây cỏ đó, đây mới thật sự là thứ hấp dẫn được nàng.

Hai người đi không bao lâu đã đi hết một vòng hồ.

Vừa định nói hắn đỡ mình lên ngựa, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Khước Liên Y đã nghe tiếng ồn ào cách đó không xa.

 “Đại ca, ngươi nói đám người kia sẽ đến thật sao? Có phải Tiểu Lục Tử nhớ nhầm rồi không?”

 “Đã nói bao nhiêu lần rồi, chắc chắn sẽ đến, đến lúc đó chú

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp