Từ vương phủ đi ra, Khước Liên Y ngồi trên xe ngựa có mấy lần muốn nói lại thôi.
Nàng ma xui quỷ để xa phu đánh ngựa đi tới Tề Vân Hầu phủ, nhưng vó ngựa chưa động được vài tiếng đã vội vàng dừng lại, đơn giản là vì phân phó ngập ngừng của tiểu quận chúa.
Nàng mím môi, có chút không xác định.
Nếu hiện tại hắn không có ở hầu phủ, bản thân mình chủ động đi tìm, chẳng phải sẽ để người khác có chuyện để nói hay sao, đến lúc đó lại không tránh được một hồi náo loạn, xem như không tính đến những chuyện đó, nếu để hắn biết mình đến tìm hắn, không biết sẽ có đắc ý đến mức nào.
Không được, nhất định không được.
Nàng hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Về phủ.”
Xa phu quay đầu: “Quận chúa không tới hầu phủ nữa sao?”
Tiểu quận chúa nói: “Không tới.”
Ánh trăng sáng ngời, im lặng treo trên cao ngắm nhìn phàm trần.
Gió thổi cuốn lá xanh chạm vào nhau vang lên tiếng xào xạc.
Thỉnh thoảng có tiếng vó ngựa dừng ở đầu đường cuối ngõ, cho dù cố giảm tốc độ, cũng khó tránh khỏi vang vọng trong đêm khuya.
Tuấn mã cao lớn dừng trước cửa sau Tề Vân Hầu phủ, Thẩm Mính Ân từ trên xe ngựa nhảy xuống, bên cạnh là sai vặt sốt ruột đến đây dẫn ngựa, bên cạnh là A Tang một lòng tới đây giải thích mọi chuyện.
“Quận chúa đã tới?” Thẩm Mính Ân nhíu mày, cảm thấy có hơi bất ngờ giọng nói cũng vô thức nâng cao lên.
A Tang gật đầu như gà con mổ thóc, động tác vô cùng nhanh chóng: “Tiểu nhân thấy xe ngựa của quận chúa dừng ở đoạn đường phía trước, có lẽ muốn đến, nhưng không biết tại sao lại rời đi.”
Sắc mặt Thẩm Mính Ân hơi cứng đờ, không dám quá hy vọng xa vời, sợ đến cuối cùng chỉ là tự mình đa tình: “Có lẽ do ngươi nghĩ nhiều, nàng từ vương phủ trở về có lẽ chỉ trùng hợp đi ngang qua đây.”
A Tang nóng nảy: “Thế tử ngài nghĩ xem, phủ chúng ta ở ngay trên đường Lâm Lãng, xem như từ vương phủ quay về phủ quận chúa cũng sẽ không đi đường đoạn đường xa như vậy, tại sao quận chúa không chọn những đường nhỏ nhanh hơn lại đặc biệt đi một vòng lớn, đây còn không phải vì thế tử ngài sao?”
Càng nói càng kích động, mặt A Tang cũng nghẹn đỏ bừng.
Từ nhỏ hắn đã bị người trong nhà bán đi, được trời đất phù hộ mới có thể vào tề Vân Hầu phủ, làm việc bên cạnh Thẩm Mính Ân, tuy có những lúc không nhìn rõ được tính tình thế tử những ngày thường đều đối với hạ nhân như bọn họ rất tốt.
Huống chi, cho dù hắn chưa từng tiếp xúc với cô nương gia nhưng cũng nhìn ra được, thế tử đối với Huệ An quận chúa tình thâm, cũng thấy được tình cảm quận chúa đối với thế tử. Tuy không rõ hai người bọn họ vì sao lại đi đến một bước như bây giờ, những trong lòng hắn vẫn vô cùng hy vọng Huệ An quận chúa gả cho thế tử.
Lời A Tang nói vang vọng thật lâu, không thể nào quên.
Không biết có phải là vì buổi tối uống chút rượu hay không, Thẩm Mính Âm có thêm dũng khí lại thật sự đi tới dưới tường phủ quận chúa.
Suốt đường đi tới đây, suy nghĩ của hắn đã trôi đến chín tầng mây, đợi đến khi hắn ý thức được thì hai chân đã không nghe lệnh đặt trên tường, giống như một kẻ háo sắc không hiểu lễ nghi.
Cũng đúng, háo sắc thì háo sắc, có thể gặp được nàng là được.
Thẩm Mính Ân nghĩ như thế.
Từ trên tường nhảy xuống, đúng lúc giẫm phải nền đất mềm, hắn vặn ngón tay, suy nghĩ nên lấy lý do gì để có thể gặp nàng, hay đưa nàng ra ngoài.
Bỗng
dưng, hắn nhớ tới một câu Lâu Vân Hàm nói trước đây, trong l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.