Khước Liên Y không quay đầu lại, chỉ hung hăng nói: “Không đúng.”

Nói xong cũng dứt khoát không để ý đến hắn nữa, mặc kệ cho người phía sau nói gì cũng không phản ứng, khiến Thẩm Mính Ân hoàn toàn bất lực.

Chạng vạng tối.

Gió lạnh phất phơ lướt qua tóc mái trên trán có hơi ngứa.

Bởi vì khoảng cách gần, Thẩm Mính Ân có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của thiếu nữ trong ngực dần dịu đi, lúc đầu còn vì lưng ngựa xóc này nên không an ổn, nhưng dần dần, cũng không biết có phải ngực hắn dựa quá thoải mái hay không, mà càng ngày càng nhẹ.

Bất đắc dĩ cong môi, nhưng lại âm thầm siết chặt năm ngón tay, dường như sợ nàng không cẩn thận ngã xuống.

Giấc ngủ ngắn ngủi này không kéo dài được bao lâu, Khước Liên Y chỉ mới ngủ chưa đến một nén nhang đã tỉnh lại.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có hơi mơ hồ.

Nhìn xung quanh một vòng, lại nói với nam nhân sau lưng: “Còn chưa vào thành sao?”

Thẩm Mính Ân giật dây cương, tiếng vó ngựa rõ ràng cành nhanh và gấp gáp hơn, giọng hắn trầm xuống, chỉ nói đơn giản: “Sớm thôi.’

Cuối cùng, lại nói thêm: “Ngươi vẫn có thể ngủ thêm một lát.”

Khước Liên Y lắc đầu, rõ ràng là kh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play