Gió ngoài cửa sổ thổi lồng lộng, thỉnh thoảng để lại tiếng lá cây xào xạc.

Ngọn nến trong nhà kêu lên lách tách, cách một tầng chụp đèn ánh sáng và bóng tối nhảy múa như một vũ nữ yểu điệu.

Hai người giằng co chỉ trong chốc lát, sau đó nam nhân cong môi cười khẽ, ngón tay thon dài tự nhiên chạm vào ngọc bội treo trên thắt lưng, đầu ngón tay vô tình hay cố ý xoa xoa nửa vòng tròn.

 “Nếu đây là chuyện Tuế Tuế muốn, ta cũng rất vui lòng.”

Hắn nói.

Tay đang kẹp dây buộc tóc khựng lại trong chốc lát, Khước Liên Y hừ lạnh nhìn qua: “Đừng kém cỏi như vậy, ngươi tưởng ta quan tâm ngươi sao?”

 “Tuế Tuế không quan tâm ta sao?” Thẩm Mính Ân nhướng mày, động tác trên tay rất nhanh, chỉ mấy động tác đơn giản, dây lưng áo đã trở nên lỏng lẻo.

Lúc đầy Khước Liên Y còn muốn tránh đi, nhung cũng không biết vì sao, nàng lại ma xui quỷ khiến nhìn qua cổ áo nam nhân, ánh mắt chạm vào xương quai xanh, sau đó vội vàng rời đi, như đứa trẻ phạm phải sai lầm nào đó lại tự chốt dạ.

Thẩm Mính Ân giả vờ như không biết gì cả, chỉ cúi đầu cười cười.

Giọng nói trầm thấp vang lên, không tự chủ được rơi vào tai Khước Liên Y, nhẹ nhàng như đom đóm bay đến khiến tai nàng lặng lẽ đỏ lên.

Lại đưa dây cột tóc đỏ cho hắn, tiểu cô nương khẽ lẩm bẩm: “Không cần cởi hết, chỉ cần nửa trên là được.”

 “Được.” Hắn ngoan ngoãn trả lời.

Nghe ra ý cười ngập tràn của hắn, Khước Liên Y căn bản không dám ngẩng đầu lên. Quen nhau nhiều năm như vậy, nàng sao có thể không biết nụ cười của nam nhân này mê người cỡ nào, nàng đã quyết tâm hành hạ hắn, nhất định không được khuất phục trước sắc đẹp.

Tiếng sột soạt của quần áo vẫn vang lên không ngừng, nhưng rất nhanh đã dừng lại. Cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy nam nhân đã cởi áo ngoài, cùng ngọc bội bên hông, ngay cả tua rua màu đen cũng xiêu vẹo.

Giống hệt tâm tình lúc này của tiểu quận chúa.

 “Quay người lại, ngồi xổm xuống.” Khước Liên Y tiếp tục ra lệnh.

Thẩm Mính Ân gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời nàng. Đợi đến khi nàng phản ứng lại, hốc mắt đã chìm xuống, con ngươi hoàn toàn đen tối.

Dây cột tóc đỏ che mắt hắn lại.

Vì mắt không nhìn thấy nên phần còn lại, các tri giác còn lại được phóng đại vô hạn, chẳng hạn như bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được đôi tay linh hoạt đang buộc dây cột tóc sau đầu.

Hắn đã sớm cởi ngọc quan ra ngoài, hiện tại ba ngàn sợi tóc cũng không có thêm bất cứ trang sức gì, thật đúng là thuận tiện cho nàng.

 “Gần giống……” Nàng nỉ non một tiếng, có vẻ như rất vừa lòng với kiệt tác của mình

Ngón tay Thẩm Mính Ân vô thức chạm vào, nhưng trong đầu lại là vẻ mặt phẫn nộ của tiểu cô nương, liền tự giác dừng tay lại, đúng lúc cách nút thắt nửa tấc.

Thấy động tác của hắn, Khước Liên Y không nói gì, chỉ nắm tay hắn dẫn tới bên cạnh giường. Dọc theo đường đi, ỷ vào hắn không thể nhìn thấy, ánh mắt không chút ngại ngùng nhìn vào lồng ngực cường tráng của hắn.

Đư

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play