Giờ Tuất.
Đêm về khuya, trăng treo trên cao.
Lúc này là thời gian nhóm võ hầu đi tuần đêm, phó lớn ngõ nhỏ đều yên tĩnh. Đường lớn náo nhiệt ban ngày lúc này cũng yên tĩnh như gà, chỉ có thể nghe thấy tiếng người gác đêm thỉnh thoảng vội vã di chuyển, còn có tiếng đao kiếm cọ vào y phục.
Trên đỉnh đầu tựa như chiếc mâm lớn, mỗi khi ngẩng đầu lên đều phảng phất như đang mở miệng cười với thế gian.
Cố tình tránh đường người cầm canh gõ mõ ban đêm, Thẩm Mính Ân đi dọc theo vách tường xám, chính xác tìm được viện sau phủ quận chúa.
Hắn tới vừa lúc, nắm chắc thời gian tiểu cô nương còn chưa ngủ, hoặc là đang tắm rửa chải đầu, nếu không cũng đang ôm sách đọc thoại bản.
Khớp xương rõ ràng bám tường, chẳng qua chỉ mấy động tác đã nhảy lên ngồi trên đầu tường.
Kỳ thật dựa theo kế hoạch, hắn sẽ không dừng ở trên tường, mà sẽ lật người đi vào, nhưng không nghĩ tới hắn vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đúng lúc chạm phải Khước Liên Y đang ngồi trên xích đu.
Tiểu quận chúa mặc một bộ thường phục nhẹ nhàng, có lẽ ngại nóng nên không khoác áo ngoài, bởi vậy có thể nhìn rõ đầu vai mượt mà.
Da thịt tuyết trắng dừng lại trong tầm mắt, hắn xuống không phải đi cũng không được. Chỉ có thể ngồi im tại chỗ.
Đóng thoại bản trong tay lại, Khước Liên Y cười lạnh một tiếng: “Đường đường là thế tử Tề Vân Hầu phủ, không ngờ nửa đêm lại trèo lên tường nữ nhi khuê các, nói ra cũng không sợ bị chê cười.”
Vừa
nói mắt hạnh đã mở thật l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.