Sau khi trở về phòng, Thẩm Mính Ân nhìn màn giường thêu uyên ương đỏ, trong lòng chua xót, có chút hụt hẫng.
Thật ra ngày hôm đó, hắn hy vọng người Sơn Hải Tư đừng đến.
Hắn thật sự muốn cưới nàng, tất cả quy cách lễ nghĩa hôm đó đều làm tốt nhất, tuy có âm mưu từ trước, nhưng hắn cũng là người, cũng là nam nhan, sao có thể không muốn cùng người mình yêu bên nhau dài lâu.
Nhưng ông trời cố tình muốn hắn phải lựa chọn, hắn phải đi đến bước đường cùng khiến mọi thứ chuẩn bị trong nhà đều thành vô dụng.
Tiện tay cầm một hạt long nhãn trên bàn, lòng bàn tay hơi dùng sức bóc ra, lại ung dung bỏ vào miệng.
Thịt mềm của long nhãn bị hắn nhai nuốt vào bụng, hạt nhãn tròn nhỏ cũng bị nhổ ra một bên, như vỏ long nhãn đã bị bẻ thành ba bốn cánh hoa lại được hắn cầm trong lòng bàn tay như bảo bối, lăn lộn một vòng trên bản không có ý muốn bỏ qua.
Đêm động phòng sẽ chuẩn bị rất nhiều long nhãn, đậu phộng, táo đỏ cũng xem như điềm lành “sớm sinh quý tử.”
Biết nàng thích loại quả chua ngọt như long nhãn, hắn còn đặc biệt để người mua rất nhiều, chuẩn bị tất cả mọi thứ. Hắn thật sự chuẩn bị động phòng cùng nàng.
Kỳ thật cho dù được chọn lại một lần, Thẩm Mính Ân cũng không hối hận quyết lúc đó, chỉ là trong lòng hắn có thêm tiếc nuối mà thôi.
“Thế tử có cần phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài hay không?”
Người đi vào là A Tang, hắn ngái ngủ nhìn qua, hiển nhiên đã ngủ được một lát.
Thẩm Mính Ân xua tay: “Không cần, ngươi quay về ngủ đi.”
A Tang: “Tạ thế tử.”
Thẩm Mính Ân đuổi sai vặt ra ngoài, lại tự mình bóc vỏ tự mình ăn long nhãn, vừa ăn vừa phát ngốc.
Đột nhiên nhớ tới hoa mai đen trên lưng còn chưa lau sạch, hắn lại nổi hứng gọi A Tang tới, để hắn mang một cái gương đồng lớn tới đây, chuẩn bị xong đồ mới để người đi.
Hắn đứng dậy, dừng lại trước gương đồng mấy bước chân, sau đó cởi y phục, quay đầu qua gương nhìn bóng dáng cao ngạo trên lưng.
Tay nghề của tiểu quận chúa không tệ, một bó hoa mai sống động như thật, dù không có màu sắc cũng rất duyên dáng, đặc biệt là những cành hoa uốn lượn chỉ dừng lại ở vai, đi vào một chút chính là một loạt dấu răng nhỏ.
Khóe
miệng vô thức cong lên, Thẩm Mính Âm không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại nhớ đến
khuôn mặt như anh vũ trong đêm mưa vừa rồi, đầm lầy sâu nhấ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.