Thế nhân đều biết, Tề Vân Hầu phủ tổ chức một hôn lễ vô cùng hoang đường.
Người cưới là Huệ An quận chúa, nhưng rất nhiều bá tánh đều nhìn thấy Huệ An quận chúa lưu loát mà tát một cái vang dội trên mặt Thẩm thế tử, còn gọn gàng dứt khoát: “Thẩm Mính Ân, ta không gả nữa.”
Cũng bắt đầu từ ngày đó, người dân trên đường Lâm Lang chưa từng nhìn thấy Thẩm thế tử ra cửa, nghe nói đã xin từ chức ở Hình Bộ, không ít người thầm phỏng đoán, nói là sinh bệnh, không đi nổi nửa bước.
Nhưng trong đó rốt cuộc như thế nào, người ngoài căn bản không biết được..
Năm nay là một năm hiếm hoi, đầu thu đến trước khi kết thúc mùa hè, bỏ xa Tết Trung thu.
Cánh chim én lướt qua đỉnh đầu bay lượn trên trời cao, bên tai là tiếng ve kêu liên miên không dứt.
Thời tiết này, ngoại trừ nông dân và những người buôn bán, có rất ít người lang thang khắp vùng ngoại ô dưới cái nắng buổi trưa. Cho dù có, có lẽ cũng bị người đứng xa chê cười hai câu, cón có thể chỉ vào đầu nói “nơi này không tốt”.
Không khéo, Thẩm Mính Ân chính là người “nơi này không tốt” đó
Mà đứng cách hắn không xa, còn có một người khác.
“Chính là tòa bia này?”
Ánh mắt Văn Tật sắc bén, lười biếng đi đến gần, lòng bàn tay phủ lên, chậm rãi quét sạch bụi bặm trên tấm bia không tên kia.
Theo sát bên cạnh hắn, Thẩm Mính Ân gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt hắn khẽ động, cũng dán chặt vào bia mộ bụi bặm xám xịt kia. Một khối thật dài, đứng trên một đống cỏ dại lộn xộn, xanh vàng, gầy béo, đủ loại hình thù khác nhau
Trên bia không khắc chữ, chỉ dùng đao hẹp khắc hai đóa sen đan vào nhau theo tâm nguyện của người quá cố.
Đây là mộ của người thợ khắc tượng trước đây, trong thư hắn đặc biệt nói rõ nơi mình chọn, vốn dĩ trong thư chỉ là đặt một miếng gỗ lên mộ, Khước Liên Y lại cảm thấy như vậy không hợp lý, nên tự chọn cho hắn một khối đá tốt nhất làm mộ.
Từ bên mộ đứng dậy, Văn Tật im lặng phủi bụi bay trên Phật phục, quay đầu nhìn sang: “Khắc hai hoa đóa hoa sen đan nhau trên tấm bia là phong tục chỉ có đệ tử bên trong Dược Tiên cốc biết được, xem ra thân phận của hắn thật sự không đơn giản.”
“Ngài là cốc chủ Dược Tiên Cốc, không biết những chuyện này sao?”
“Cốc chủ nên trên thông thiên văn dưới tường địa lý sao?” Văn Tật nâng cao âm lượng, bất giác bật cười, đầu ngón tay trỏ không e dè chi vào giữa mày hắn: “Trước đây Dược Tiên Cốc của ta thật nhân hậu, đệ tử nội môn chỉ nhận ba mươi người, càng không nói đến ngoại môn bên ngoài càn quét sơn môn, nếu người nào ta cũng biết chẳng phải mệt chết sao?
Còn chưa kịp phản bác, đã nghe hắn nói tiếp: “Cũng như ngươi, chẳng lẽ ngươi biết rõ tình hình cuộc sống của từng người hầu trong phủ sao?”
Bị nói đến á khẩu không trả lời được, Thẩm Mính Ân bất đắc dĩ mà nhún vai cười.
Quả nhiên là phụ thân thân sinh của tiểu quận chúa, miệng lưỡi lanh lợi đầy lý luận quanh co như vậy, không chỉ huyết thống tương liên, rõ ràng còn là cùng một khuôn đúc ra.
Lười
nói chuyện với hắn, Văn Tật vẻ mặt nhăn nhó nâng tay áo lên lau mồ hôi trên
trán, trong yên lặng, hô hấp hiển nhiên có hơi dồn dập, đảo l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.