Hoàng lịch nói, mười bảy tháng tám là ngày rất tốt..
Hợp làm tất cả mọi việc.
Tiếng chiêng trống từ sáng sớm đã vang vọng khắp đường phố, trên cổ tuấn mã buộc dây đỏ chuông vàng, mỗi bước đi đều vô cùng oai phong khí phái. Xung quanh có những đứa trẻ chạy tới xem náo nhiệt, ban đầu bọn họ không dám lại gần, không ngờ người trong Hầu phủ lại phát kẹo thưởng cho từng người, thế nên cả đám mới dám mạnh dạn xếp hàng.
Có một tiểu cô nương mặc váy màu vàng nhạt, hai tay cầm một ít kẹo ngọt không tên, ăn đến trên mặt trên tay đều là đường, đôi mắt đen lúng liếng vẫn ngước nhìn lên cao, cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo tân nương qua kiệu hoa màu đỏ.
Dẫn trước kiệu hoa là ngựa trắng tinh thần phấn chấn, rất giống ngựa trắng miêu tả trong thoại bản nàng từng đọc.
Nhưng khác với trong truyện, người ngồi trên bạch mã là một vị sư đầu trọc chỉ biết niệm A Di Đà Phật, còn người ngồi trên bạch mã này là một vị đại ca ca vô cùng anh tuấn.
Bởi vì là ngày đại hỷ, Thẩm Mính Âm hiếm khi mặc một thân màu đỏ đậm, hừng hực khí thế, dáng người như tùng bách, cho dù không nói một lời, cũng là nhân trung long phượng.
Quay đầu lại nhìn kiệu hoa lộng lẫy, khóe miệng cong lên cười nhạt, trong đầu không tự giác bắt đầu pháo họa dáng vẻ nàng mặc kỷ phục.
Nói như thế nào hắn cũng từng ôm nàng rất nhiều lần, đường cong eo nàng như thế nào hắn biết rất rõ, mấy ngày trước hỉ phục được mang đến vương phủ hắn cũng xem qua, thậm chí không cần người đi vẽ chân dung, cũng biết tiểu quận chúa mặc vào nhất định vô cùng xinh đẹp kinh tài tuyệt diễm.
Tuế Tuế của hắn vẫn luôn như vậy.
Chỉ trong nháy mắt này, Thẩm Mính Ân đột nhiên cảm thấy tất cả sách vở mình học hơn mười năm nay đều lãng phí, tưởng tượng đến khuôn mặt nàng, trái tim đều trống rỗng, ngoại trừ cười ngây ngô thì đến cả một câu nói dễ nghe cũng không nói được.
Huệ An quận chúa xuất giá từ vương phủ, dọc đường mười dặm thập lý hồng trang đẹp không sao tả xiết, đến cả người đến tửu lầu xỉa răng cũng nhận được kẹo mừng, càng không cần nói đến sai vặt, nha hoàn đi sau nâng của hồi môn, đoàn người đi theo không có hồi kết.
Thẩm Mính Ân nhảy trên ngựa trắng xuống, xoay người đi tới vén rèm kiệu lên.
Cảnh tượng này dường như không có gì khác với kiếp trước, nói chính xác là hắn không có. Bởi vì kiếp trước tiểu quận chúa vì uất ức khóc đến nửa đêm, sắc mặt ốm yếu đáng sợ.
Mà lần này, Tuế Tuế của hắn mới vui vẻ.
Nhưng chính nụ cười đó mới thực sự khiến tim Thẩm Mính Âm đau như dao cắt. Hắn luôn miệng nói không trách nàng, chỉ muốn giết Huyền Minh Hiên, nhưng kiếp này, hắn cũng không cách nào khống chế để kéo nàng vào kế hoạch này, biến nàng thành tảng đá lớn đè nặng trong vòng xoáy biển sâu.
Không khí vui mừng hạnh phúc, bầu trời vốn trong xanh không mây đột nhiên xuất hiện bóng người đen kịt.
Bọn họ giống như những người chim có cánh trong thoại bản, toàn thân bao phủ bởi màu đen, di chuyển nhanh chóng hung ác, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại mang một chút đỏ tươi, hệt như dã thú mắt đỏ trong rừng sâu.
Đỏ tươi cùng đen kịt va chạm, bên trong, bên ngoài, ba tầng bá tánh Thục Kinh đều vô cùng sợ hãi, bóng người chen chúc, bên tai truyền đến chói tai tiếng thét chói tai bén nhọn.
Màng nhĩ như bị xé toạc, Khước Liên Y cau mày gỡ quạt tròn che khuất cả mặt xuống, cảnh tượng trước mắt hiện ra rõ ràng, từ uyên ương ấu yếm biến thành toàn bộ khung cảnh. Mà người đầu tiên nhìn thấy chính là Thẩm Mính Ân.
Bên tai
vô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.