Khước Liên Y nghe lời đi qua, cũng không đứng trước mặt hắn, ngược lại còn chủ động ngồi lên đùi hắn.
Lấy một tư thế vô cùng thân mật lại mờ ám ngồi lên.
Ngón tay luồn vào tóc hắn, từng đợt hơi nóng phả vào cổ nam nhân, cào cho lòng hắn ngứa ngáy: “Tâm trạng không tốt?”
Khước Liên Y không nói thật: “Không.”
“Ta có mắt.” Ngụ ý chính là hắn không mù, có thể nhìn được, nàng không lừa được hắn.
Bị chọc cười, thiếu nữ hừ một tiếng quyến rũ, lại nói: “Thẩm thế tử thông minh như vậy không bằng tự mình đoán xem, đoán đúng ta sẽ nói cho ngươi.”
Thẩm mính ân bất đắc dĩ, mỉm cười: “Có phải mẫu thân nói gì với ngươi không? Hay là nói ngươi tức giận vì Hứa hoàng hậu và Yến Chiến?”
“Không liên quan đến bọn họ” buông lỏng tay đang đặt trên tóc hắn ra lại lướt xuống bờ vai, đôi mắt nhìn vào một chỗ, tiểu cô nương nghiêm túc nói: “Liên quan đến ngươi.”
“Ta?” Thẩm mính ân nhướng mày, dáng vẻ hứng khởi như “mời quân nói chuyện”.
Đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào tấm thiệp mời đỏ tươi, nàng cười như không cười: “Ta hỏi Đồ a di, bà nói kiểu dáng của thiệp mời vẫn chưa quyết định, sao thiệp mời của Yến Đồ lại đặc biệt làm trước?”
“Chỉ là lấy danh nghĩa Thái tử điện hạ làm mẫu, chuyện này có gì kỳ lạ.” Thẩm Mính Ân đối đáp trôi chảy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mỗi lời nói ra đều nhẹ nhàng bâng quơ, dường như câu hỏi của Khước Liên Y quá vô nghĩa.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng nhu tình kia một hồi lâu, Khước Liên Y hậm hực quay đầu lại, không hỏi nữa.
Trong lòng thầm mắng, người này là con khỉ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Mính Ân trước mặt đột nhiên khiến Khước Liên Y nghĩ đến một trong những nguyên nhân kiếp trước nàng không thích hắn, đó chính là người này luôn thích giấu một số chuyện trong lòng, không muốn nói cho nàng biết.
Ngoài miệng nói những chuyện đó quá nguy hiểm không muốn khiến nàng chịu thương tổn, nhưng cuối cùng lần nào cũng là do nàng không biết hết mọi chuyện mới khiến khó chịu nhất, giống như trong mắt hắn, nàng là một tên ngốc không biết gì, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nghe, chỉ có thể sống dưới cánh chim của hắn, chỉ có thể được hắn trông chừng.
Nhưng nàng không phải, nàng cũng có thể tự mọc cánh của mình, nhìn thấy cảnh vật trên cao, cũng không phải chỉ cần hắn đỡ ghế gỗ cho nàng.
Trong lòng lại bắt đầu phiền muộn, Khước Liên Y lại cúi đầu thấp giọng nói: “Thẩm Mính Âm, ngươi có biết vì sao đời trước ta chán ghét ngươi không?”
Thẩm Mính Ân không vội vã đáp lời, mà suy nghĩ một hồi, mới không nhanh không chậm hỏi: “Bởi vì ta không dung túng ngươi như Huyền Minh Hiên?”
“Cũng không khác lắm.”
Nàng nâng mặt lên, mắt hạnh cong cong như trăng non mang theo chút ngọt ngào thanh khiết, nhưng xuống chút nữa, chính là hàn ý: “Tuy ta biết Huyền Minh Hiên cũng chỉ giả vờ, nhưng nên nói hay không nói, hắn đều diễn được dáng vẻ “không có ta không được” khiến ta vui vẻ, khiến ta cảm giác được người khác coi trọng.”
Nam nhân im lặng một lát, trong mắt cuồn cuộn phiền muộn cùng khó xử không thể giải thích.
Một lát
sau, hắn mớ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.