Khước Liên Y vẫn luôn biết, Thẩm Mính Ân chưa bao giờ là hũ nút, chỉ cần hắn muốn sẽ có thể nói ra vô số những lời âu yếm êm tai nhất.
Đời trước nàng không có tâm tư nghe, đời này lại ngại như thế nào cũng không đủ.
Đầu ngón trỏ nàng chạm vào giữa trán hắn, lưu luyến không bỏ nốt chu sa, muốn chính miệng thử, nhưng lại cảm thấy ngẩng đầu lên mệt mỏi, cân nhắc xong, nàng mở miệng. : “Ngươi cúi thấp xuống một chút được không?”
Thẩm Mính Ân nhướng mày, không từ chối, ngoan ngoãn cúi xuống.
Mơ hồ xen lẫn ôn nhu không dừng bao lâu, bên ngoài xe ngựa đã truyền đến một trận tiếng gót sắt, đột nhiên ngừng lại.
Trên mặt Khước Liên Y nóng bừng, không dám tùy tiện kéo rèm cửa sổ, chỉ có thể thừa dịp Thẩm Mính Ân hành động chôn khuôn mặt nhỏ vào vai hắn.
Ánh sáng rực rỡ theo góc rèm tràn vào, mang theo sóng nhiệt nóng bức ngày hè, chỉ hận không thể bỏ thêm khối băng vào sau xe ngựa mới được.
Tầm mắt bị che lại, Khước Liên Y không biết người bên ngoài là ai, nhưng giọng nói kia có vài phần quen thuộc. Là nam nhân trẻ tuổi, nàng nhất định đã từng gặp qua.
Rất nhanh, góc rèm đã được hạ xuống, không khí trong xe ngựa đã khác hoàn toàn.
Trong Mắt Thẩm Mính Ân hiện lên mạch nước ngầm cuồn cuộn, động tác trên tay vẫn dịu dàng như cũ: “Tuế Tuế, có lẽ ta phải đi trước một bước.”
“Xe ngựa đưa ngươi về hầu phủ, mẫu thân đã nhắc nhiều lần rất muốn gặp ngươi.”
Hắn nói
như thế, tầm mắt kh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.