Khước Liên Y vẫn luôn cho rằng tính cánh Thẩm Mính Ân bình tĩnh thong thả, nhưng không biết vì sao, từ khi nàng gật đầu đồng ý gả cho hắn, ngày nào hắn cũng vội vàng, nhiệt tình.

Lần thứ hai mang sính lễ xin cưới đến Trạc vương phủ, có tới tám mươi tám rương gỗ nặng nề, tùy tiện chọn một thùng mở ra, bên trong đều là châu báu, lăng la tơ lụa vô cùng quý gia không thể đọc tên.

Mới đầu Khước Liên Y còn cảm thấy thú vị, nhưng liên tiếp mở nhiều thùng đều giống nhau nàng đã không còn thấy hứng thú, chỉ nhìn sơ qua danh sách sính lễ.

Chuyện này khiến Thục Kinh ồn ào huyên náo, mọi người đều thảo luận, nói phụ thân nàng vẫn còn ở đây nhưng thế tử Tề Vân Hầu phủ cầu hôn lại mang tất cả đồ đến Trạc Vương phủ, còn không phải muốn thế nhân chói mắt sao, Huệ An quận chúa và phủ tướng quân đã nháo đến mức nào.

Hiện tại mọi người người cân nhắc tới chuyện này, tướng quân phủ to như vậy lập tức trở thành chủ đề nói chuyện khắp tửu lầu trong thành.

Chỉ là trận gió này vừa thổi được ba ngày, câu chuyện liền đổi hướng gió.

Tuy Huệ An quận chúa có liên quan đến tướng quân phủ, nhưng người trong tâm gió lốc đã thay đổi.

Ngày hôm nay, vạn dặm không mây, bầu trời cao xanh.

Tiên sinh kể chuyện văng đầy nước bọt hăng hái nói tiếp, kinh đường mộc xuống, tiếng ầm ĩ chấn động bốn phương, ba tầng người vây quanh hoàn toàn không lặng ngắt như tờ, chỉ có hai đứa trẻ búi tóc sừng còn chưa biết nhìn chữ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt là bối rối giống hệt nhau.

Bọn họ đều nghĩ, một người vì sao có tới hai người cha.

Đúng vậy, hiện giờ chuyện chê cười lớn nhất kinh thành chính là nữ nhi Trạc vương phủ cũng là mẫu thân quá cố của Huệ An quận chúa, lại dám tư tình với người ngoài, mà Huệ An quận chúa căn bản không phải người phủ tướng quân.

Người kể chuyện thu hồi đồ lại đi xuống đài cao, quần chúng nghe không đủ trực tiếp bao vây lấy hắn, khiến hắn không còn một chỗ đặt chân.

Mắt nhìn hiệu quả không tồi, người kể chuyện vuốt râu dê, cười nói: “Chư vị vẫn nên về nhà sớm một chút, ngày mai lão phu lại đến.”

“Tiên sinh đừng vội, nói thêm chút nữa đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, tiên sinh cũng biết cha ruột Huệ An quận chúa là người phương nào sao?”

Người kể chuyện sờ cằm, cười mà không nói, đợi mọi người nói xong, mới không nhanh không chậm nói: “Đây đều là việc tư của

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play