Trời gần đến cuối ngày, trăng trốn sau tầng mây.
Gió lạnh phất phơ lướt qua ngọn tóc trên trán, có hơi ngứa.
Khước Liên Y đi trong Trạc vương phủ, trên đường hạ nhân nào nhìn thấy nàng cũng mặt đầy cung kính, hơn nữa bọn họ không gọi là “quận chúa” mà là “tiểu tiểu thư”
Nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cữu cữu hoặc ngoại tổ phụ đặc biệt dặn dò chuyện này.
Mặc dù xưng hô chỉ là một chuyện nhỏ bình thường, nàng lại cảm thấy rất thoải mái. Loại cảm giác được người khác coi trọng, để ý này đúng là vô cùng thoải mái.
Ban đầu nàng tới vương phủ tìm mẫu thân, muốn nói hết những chuyện xảy ra ban ngày cho bà nghe.Tuy thời gian này trong lòng nàng có khúc mắc vì mẫu thân giấu giếm mình, nhưng mẫu thân vẫn là mẫu thân, là người nàng tin tưởng nhất.
Nhưng đáng tiếc, tìm khắp một vòng vương phủ vẫn không thấy người, hỏi người hầu hầu hạ trong viện mẫu thân cũng chỉ nói mẫu thân ra ngoài.
Nàng thất vọng, lang thang không có mục tiêu đi tới đình hóng gió bên cạnh núi giả ở hậu hoa viên.
Đình hóng gió gần hồ nên cho dù là ngày nắng gắt, khi tới gần cũng mát mẻ vô cùng. Gió nóng ban đầu bị hơi nước mát lạnh cuốn bay, thổi bay ngọn tóc.
Thị lực của nàng rất tốt nhìn thấy có người đang nằm trong đình hóng gió.
Cách một đoạn khoảng cách, nhưng từ dáng người vẫn có thể nhìn ra là nam tử trẻ tuổi, Khước Liên Y còn tưởng cữu cữu, liền bước nhanh tới muốn chào hỏi một câu.
Nhưng càng lại gần, bước chân nàng cũng dần chậm lại, cuối cùng không bước tiếp.
Nàng không nghĩ tới,người nằm ở đây ngủ lại là Văn Tật.
Nam nhân ngũ quan rõ ràng, hai mắt nhắm chặt, lưng tựa vào hàng rào gỗ chỉ cao đến thắt lưng, áo dài sáng màu quen thuộc, áo ngoài vẫn buông lỏng hờ hững, có thể nhìn rõ áo trong thuần trắng.
Bởi vì hắn chống một tay gần thái dương, chuỗi ngọc dưới ánh đèn sáng càng thêm rực rỡ quấn quanh cổ tay.
Mới đầu Khước Liên Y còn tưởng hắn đã ngủ, không muốn quấy rầy giấc mộng của người khác, muốn yên lặng rời đi, nhưng vừa quay lưng lại, bên tai đột nhiên truyền đến hai tiếng nỉ non như gặp ác mộng, nàng lại không nhịn được quay đầu..
Quay đầu lại, con ngươi chợt mở to..
Chỉ thấy một sợi tơ đỏ kỳ lạ giống như mạng nhện đẫm máu đang lặng lẽ leo lên mặt nam nhân, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chiếm gần hết khuôn mặt, từ dưới hàm đến lông mi.
Lông mày nhăn chặt lại, theo bản năng muốn che miệng, không muốn phát ra âm thanh hoảng hốt nào.
Nàng từ bỏ ý định rời đi, bước nhẹ tới gần hắn.
Tuy đã sớm biết người Dược Tiên Cốc có vô số bí mật, nhưng chỉ nghe đồn và mặt thấy tai nghe là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Mặt người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sợ hắn
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng không dám rời đi cũng không dám lên tiếng,
đứng im một chỗ chờ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.