Giờ Hợi là giờ nhập định, tiếng người yên tĩnh.
Đường lớn rộng lớn vắng vẻ, gió đêm quỷ mị hòa vào ánh trăng cùng bóng mây, nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện cùng một bóng đen bay trên mái hiên, dọc theo tường thành đi tới.
Không chỉ một người.
Góc áo tung bay, bóng đen cuối cùng cũng dừng ở giữa một phủ đệ, vừa vặn ở dưới bóng cây hòe lớn, vô số cánh hoa gãy vụn vô tình dính vào đế giày.
Mùi thơm nhẹ thoang thoảng trước mũi đọng lại rất lâu không tan.
Hắn y nhân dẫn đầu hành động nhanh chóng, chậm rãi ngồi xuống, khác hoàn toàn với đám người phía sau, nàng không đeo mặt nạ bạc che mặt, nói lá gan lớn không sợ hãi cũng vậy, nói trắng ra là dường như nàng ta căn bản không quan tâm người khác có nhìn thấy mặt mình hay không.
Nàng ta vừa ngồi xuống không lâu, Huyền Minh Hiên đẩy cửa ra chậm rãi đi tới.
Lúc trước nghe thuộc hạ nói người Sơn Hải Tư phái tới một nữ nhân, lúc đầu hắn còn không tìn, cho là có thể một nam tử trẻ tuổi mềm mại nữ tính, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy mới hoàn toàn tin tưởng.
Nhìn bề ngoài nàng ta cũng chỉ tầm hai ba mươi tuổi, cùng với một thể màu đen, điểm đặc biệt duy nhất chính là đôi hoa tai hình sen vàng trên vành tai.
Phó Tùy ngước mắt lên, nhìn rõ mặt Huyền Minh Hiên, đột nhiên cười một tiếng: “Chỉ tới một mình thôi sao?”
Khi nói chuyện, bàn tay đầy vết chai vô thức chạm vào con dao găm bên hông.
Sau lưng Huyền Minh Hiên không tự chủ được chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, khác với chủ ý của hắn, đó là một loại hoảng sợ không thể khống chế. Đó là một loại tiềm thức, khuất phục trước sự bất lực của kẻ luyện võ và kẻ giết người.
Tuy lòng da hắn thâm trầm nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, hắn cũng biết rõ chuyện này cho nên mới cần nhờ sức từ bên ngoài.
Tỷ như…… Thế lực trải rộng đông đảo khắp nơi, tổ chức đệ nhất sát thủ- Sơn Hải Tư
Hắn không hài lòng với căng thẳng của mình, Phó Tùy buông lỏng, nhướng mày, gõ hai lần vào chuôi daa, nói rõ từng chữ: “Nếu muốn tìm ta tìm ta hợp tác, vậy cũng nên lấy thành ý của mình ra.”
“Không biết tôn giá muốn thành ý gì?” Huyền Minh Hiên nhíu mày.
Nàng ta nghiêng đầu cười nhạt: “Tỷ như, để chủ tử của ngươi là Tứ điện hạ đích thân tới nói chuyện với ta, đừng nghĩ chơi trò trốn tìm gì đó, quá nhàm chán.”
“Làm càn!” Huyền Minh Hiên kiên cường lên, vung tay lên: “Điện hạ thân phận tôn quý, sao có thể nói gặp là gặp.”
“Ta đây cũng không có cách nào.” Phó Tùy không sợ hãi xòe tay ra.
Lòng bàn tay ngửa lên, đúng lúc nhìn thấy một vết sẹo đáng sợ, chạy dọc từ gốc ngón tay út đến cổ tay, giống như vết dao cố ý tra tấn.
Nói xong liền đứng lên làm động tác rời đi, động tác còn chưa làm xong, đã có người đi tới.
Ủng đen bao bọc cẳng chân, bên trên còn thêu tơ vàng, bên hông đeo một miếng ngọc bội thượng phẩm, đặc biệt chạm khắc một chữ "Chiến" tượng trưng cho địa vị.
Kỳ thật
so tuổi tác, Yến Chiến chẳng qua chỉ mới mười lăm tuổi, cũng không biết vì sao,
vóc người hắn cao hơn Yến Đồ hẳn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.