Địa lao âm lạnh lẽo ẩm thấp, hầm nhỏ vuông vức ban đầu là địa ngục tra tấn người, về sau bị người trong vương phủ lấp đầy .

Nơi này là tư ngục của Trạc vương phủ, nằm ở hai tầng phía dưới,

Xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, chim chóc không thể tung cánh, không có tiếng lá cây va chạm.

 Nam nhân chuyển một chiếc ghế đàn hương tới, thong thả đi vào, lại ngồi xuống. Thân mình thon dài cử chỉ văn nhã, trên tay cầm một chuỗi ngọc châu trong suốt như pha lê.

Ánh mắt lạnh lẽo không giận tự uy, mỉm cười nhìn người trước mặt.

Chính là tên sát thủ bị trói quỳ ở đây.

 “Ta cũng lười dây dưa với ngươi, ngươi muốn gì nhanh nói đi.” Lòng bàn tay xoa chuỗi ngọc, âm sắc lạnh lẽo không chút dao động.

Sát thủ vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, mặt nạ bạc đeo trên mặt ban đầu đã bị lấy đi, lộ ra khuôn mặt đầy sẹo bỏng, không thể nói là xấu xí nhưng cũng chẳng có liên quan gì đến cái gọi là tuấn mỹ.

Nhà tù thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng hít thở.

Văn Tật ngáp một cái, chán nản nghiêng đầu nói: “Thủ đoạn của ta so với lần trước thẩm vấn ngươi còn bẩn hơn, nếu ngươi không muốn đau khổ thì mau nói đi.”

Hắn cắn răng, trước sau vẫn im lặng không lộ ra một chữ.

“Quên đi, lấy tiền của người ta, □□.”

Từ trên ghế đứng lên, không biết hắn móc từ đâu ra một bình nhỏ màu trắng mập mạp, rút ​​ nút chai chặn miệng chai, sau đó, hai con trùng màu tím đen linh hoạt bò ra.

Tên kia sát thủ cau mày, tay chân đều bị dây thừng thô ráp trói chặt không thể nhúc nhích, cứ như vậy bất lực trơ mắt nhìn hai con sâu nhỏ hình thù kỳ lạ kia bò lên người mình.

Tốc độ của chúng rất đáng sợ, từ đầu gối đi lên, lướt qua bụng lại đến cánh tay, cuối cùng đến vai, chỉ cách mặt hắn một bước. Nhưng bọn chúng đột nhiên dừng lại.

Trong lúc còn đang nghi ngờ, hắn đột nhiên  mở to hai mắt, con ngươi đục ngầu bao phủ che kín tơ máu, hốc mắt đột nhiên co rúm lại.

 “A a a a a a a a a a a a a a a a a a!”

Không thể chịu đựng được từng trận đau đớn trên cổ, hắn ngẩng đầu kêu to, tiếng hô tê tâm phế liệt, đau đớn

Hai bên hầu kết bị hàm răng sắc nhọn của loại bò sát cắn chặt vào để lại vết thương, tuy không lớn nhưng máu chảy không ngừng. Bởi vì ánh nến trong lao quá tối, bằng không hắn nhất định còn phát hiện ra máu mình đã biến thành màu đen.

Đau đớn còn tiếp tục, càng ngày càng nghiêm trọng.

Gân xanh nổi lên, vẻ mặt sát thủ cũng càng thêm dữ tợn: “Ngươi giết ta đi giết ta đi! Để ta chết!”

“Chết? Ngươi cũng xứng.”

Văn Tật lại lần nữa ngồi xuống, chân trái áp tên đùi phải, nghiêng nửa người dựa một bên, một bàn tay chống cằm: “Chết dễ dàng như vậy, nhắm mắt duỗi chân đúng là một chuyện rất thoải mái, chỉ là ta lại đặc biệt không thích nhìn người khác thoải mái.”

 “Vẫn là câu nói kia, hoặc là nói chủ nhân phía sau ra, hoặc lá để ta đá ngươi vào hố trùng, để ngươi tận mắt nhìn thấy bản thân mình bị hàng ngàn độc trùng gặm từng miếng thịt chỉ để lại xương trắng.”

Chuỗi ngọc trên tay quấn thêm một vòng, vốn dĩ ban đầu còn hơi lỏng lẻo, bây giờ đã chặt hơn rất nhiều, chính giữa là một hạt châu đỏ đặc biệt, giống như búp măng đỏ trong rừng trúc.

 “Lựa chọn cho kỹ.”

Lại là một hồi im lặng như chết, nhưng khác với lúc trước, lần này yên tĩnh là bởi vì có người đang giãy giụa.

Giãy giụa quyết định vận mệnh.

Tiếng sột soạt phát ra từ sợi dây thừng trói tay chân, sau đó là tiếng yế

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play