Ráng màu rực rỡ lười biếng dựa mình vào chân trời, lại đùa cười trêu chọc cùng làn gió thoảng qua.

Trời dần tối muộn hơn, cũng không ảnh hưởng đến trăng rằm mọc lên.

Phía tây là kết thúc, phía đông là bắt đầu cuộc sống mới, kiềm chế cùng cân bằng lại loại trừ lẫn nhau.

Khước Liên Y chỉ có thể co đầu rụt cổ lại làm một cây nấm trốn tránh tất cả, nàng không biết mình quay về tướng quân phủ như thế nào, chỉ biết mở cửa ra liền nhào lên giường, vui đầu vào gối.

Nàng không khóc, nhưng cổ họng lại khô ráp khó chịu,trong lòng cũng đau đớn như bị kim châm cắm nát.

Nằm như vậy một hồi lâu, mới ngồi dậy.

Ánh mắt chuyển lên bức họa trên tường, đó là món đồ mẫu thân để lại cho nàng trước khi “mất”, vẽ “mẫu đơn tiên” , đáp lời là câu chuyện về lời nói dối thiện ý cứu tính mạng người. Nàng đột nhiên bật cười, hóa ra lúc đó mẫu thân đã ám chỉ, nàng ngu ngốc không nghĩ nhiều. 

Lại nhìn sang bên cạnh là tượng Quan Âm ngập tràn hương khói.

Khẽ mím môi, lại khàn giọng gọi Hoa Thanh.

 “Quận chúa có gì phân phó?” Hoa Thanh cau mày tiến vào, có chút không dám hỏi lúc trước nàng ở Trạc vương phủ đã xảy ra chuyện gì.

Ho khan vài tiếng, Khước Liên Y nói: “Ngươi tới Tề Vân Hầu phủ gọi Thẩm Mính Ân tới đây, nói với bên ngoài, đại ca tìm cho ta mấy quyển binh thư, ta đọc không hiểu muốn nhờ hắn tới chỉ giáo.”

 “Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Hoa Thanh không dám chậm trễ, vội vàng rời đi, nhưng người ở hầu phủ kia chạy càng nhanh hơn.

Chỉ vì người tới truyền lời nói một câu——

“Quận chúa không biết vì sao khóc hơn nửa canh giờ, làm phiền thế tử đi xem.”

Thật ra nàng không khóc, chỉ trốn trong phòng không muốn gặp ai, nên mới khiến Hoa Thanh hiểu lầm.

Nhìn nàng thật sự ngồi trước mặt, xác nhận một hồi không thấy nước mắt, trái tim đập loạn trong ngực mới dần thả lòng, hắn đóng cửa lại, đi tới gần: “Ngươi tìm ta sao?”

Khước Liên Y dang hai tay ra, có chút do dự: “Thẩm Mính Ân, ta có thể ôm ngươi một cái được không?”

Thẩm Mính Ân sửng sốt, không ngờ được sẽ là chuyện này, mỉm cười đi tới không từ chối.

Hắn đi tới, tùy tiện ngồi bên giường để tiểu cô nương ôm eo mình, khuôn mặt nàng vùi vào ngực, mang theo hơi ấm mềm mại bao bọc lấy hắn.

Lúc đầu, Khước Liên Y còn cảm thấy mình thật kiên cường, gặp phải chuyện hoang đường như vậy cũng không khóc, chỉ cảm thấy sầu muộn, mà khi nhìn thấy hắn như trích tiên xuất hiện trước mặt mình, đáy lòng như có thứ gì đó lập tức mềm nhũn ra.........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play