Khước Liên Y cố gắng kiềm chế rung động điên cuồng trong ngực, cố giả vờ như không cả, lẩm bẩm nói: “Ta thông minh như vậy, có gì để lo lắng.”

Thẩm Mính Ân cứng họng, ngón tay trỏ gõ nhẹ xuống trán nàng, giọng điệu dung túng: “Được được, Huệ An quận chúa thông minh nhất, đều là ta lo sợ không đâu.”

Xoa xoa lên chỗ hắn vừa gõ, lại nghe hắn nói tiếp: “Đi thôi, đổi nơi khác nói chuyện, nơi này không tiện.”

Dòng người chen chúc xô đẩy, ầm ĩ náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều nhón chân mong chờ, bất kể nghi thức như thế nào, đều phải hỏi những người xung quanh chuyện vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra. Chính vì trong lòng nghi ngờ nên bọn họ mới vô cùng tò mò về Khước Liên Y từ bên trong đi ra.

Đúng là không phải nơi thích hợp nói chuyện.

Bóng cây chuyển động, vài cành cây rậm rạp bị mấy đứa trẻ con nghịch ngợm cho rụng hết lá, vài cái lá cuối cùng bị gió thổi bay lên búi tóc Khước Liên Y.

Thẩm Mính Ân nghiêng đầu: “Đừng nhúc nhích.”

Khước Liên Y sửng sốt, có chút bối rối, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời không nhúc nhích, sau đó liền nhìn thấy nam nhân vừa rồi còn tràn đầy khí chất quân tử đoan chính tiến đến, không thèm đếm để ý đến ánh nhìn những người khác.

Nàng hoảng sợ: “Còn đang ở ngoài đường……”

Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy giữa những ngón tay giơ hờ hững đặt một chiếc lá xanh mướt.

Ý thức được mình nghĩ sai, nàng vội vàng quay đầu tránh đi không khí mèo vờn chuột, gò má hơi nóng lên: “Ngươi không nói sớm là lá cây.” 

Tóc bay vào mặt, có hơi ngứa ngáy, Khước Liên Y thừa dịp vuốt lại tóc sờ má, cảm xúc ấm áp cùng nhịp đập dữ dội trong lồng ngực, giống như dung nham dưới miệng núi lửa, mỗi rung động mạnh mẽ đều là một lời cảnh báo.

Ỷ vào đang quay lưng ngược với hắn, Khước Liên Y lại hít sâu mấy hơi, cố gắng giải tỏa cảm xúc, nhưng tâm trạng kích động không hề thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng ngột 

ngạt.

Những ngón tay thon dài vẫn không buông lá cây ra, chán nản kẹp qua lại, nghiêng đầu nhàn nhạt nói: “Sao vậy, cho là ta muốn ôm ngươi sao?”

 “Còn lâu ta mới nghĩ như vậy!” Tiểu cô nương hung dữ quay lại đầu, cố ý trừng hắn: “Ngươi cho rằng ta là ngươi chắn trong đầu toàn nghĩ những chuyện không trong sáng.”

Những chuyện không trong sáng?

Ya cười trên môi hắn càng sâu, càng có vẻ không kìm được.

Đôi mắt không được coi là trong sáng rơi vào người nàng, lướt qua bờ vai, lại đến váy dài ngang ngực đỏ thắm, cuối cùng là dải lụa mỏng nhỏ buộc quanh eo.

Theo lý thuyết, mặc váy quây ngực đa phần mọi người đều không dừng đai lưng, nhưng tiểu cô nương hôm nay không chỉ nuộc lại, một bên đai lưng còn có ngọc bài tối màu.

Thẩm Mính Ân nhớ rõ, đây là di vật quan trọng nhất của mẫu thân tiểu quận chúa, mỗi khi đi ngủ đều đặt dưới gối đầu bảo vệ như bảo bối.

Tiện  tay ném chiếc lá sang bên cạnh, một mảnh nhỏ rơi xuống đất, bị một người không quen biết giẫm vào lòng bàn chân.

 “Đúng là ta nghĩ rất nhiều chuyện không trong sáng.” Thẩm Mính Ân thoải mái hào phóng thừa nhận. Thậm chí nụ cười còn vô c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play