Quận Chúa Nàng Truy Phu Hỏa Táng Tràng

Chương 38


11 tháng

trướctiếp

Bóng đêm u ám, ngọn đèn dầu tịch liêu.

Thời tiết đã dần ấm lên, bầu trời ảm đạm cũng dần lùi về sau.

Trương Lục Lang vừa uống xong, lảo đảo đi trong ngõ nhỏ, có lẽ hắn vừa mới từ trong vòng tay ôn hương nhuyễn ngọc của mỹ kiều nương bước ra, bước chân như bay bổng.

 “Ngươi chính là Lục công tử Trương gia?”

Trường bào màu xanh đen quý khí ngời ngời, hai tay lười biếng vòng trước ngực, cổ tay không phải ống tay áo rộng mà là bao cổ tay màu bạc dưới ánh trăng lạnh lẽo càng thêm đáng sợ.

Trương Lục Lang chưa bao giờ gặp mỹ nam nhân như vậy, trong lòng hắn đập rộn lên, mùi rượu đã tan biến sạch sẽ , cũng không rảnh quan tâm đến việc mình bị chặn đường: “Ngươi là ai?”

Thẩm Mính Ân nói: “Đúng là rất thú vị, đến cả ta là ai cũng không biết lại dám ra ngoài nói bậy chuyện của ta?”

Nói bậy về hắn?

Trương Lục Lang thất thần một cái, đột nhiên phản ứng lại, người này chính là Thẩm Mính Ân.

Hắn luống cuống: “Ta chưa từng nói chuyện của người, đừng có tùy tiện đổ oan cho người khác.”

 “Hả? Chưa từng nói?” Đứng thẳng lưng, hai tay tự nhiên rũ xuống, trên chân tạo ủng chậm rãi tới gần, mỗi một bước đều mang theo hơi thở nguy hiểm: “Nhưng chính tai ta nghe đựơc thì sao?”

“Ngươi ngươi ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”

Trương Lục Lang sợ tới mức lui thẳng về phía sau, nhịn không được quay đầu lại nhìn có người nào qua đường có thể cứu được mình một mạng hay không, nhưng giờ này đã mọi người đều đã đi ngủ hết, sao có thể còn ai.

Lại một tiếng cười khẽ vang lên truyền vào tai hắn, sống lưng ớn lạnh, không dám nhìn người đối diện.

Thẩm Mính Ân cười hiền lành: “Nơi đây là Thục Kinh, dưới chân thiên tử, ta là triều thân có thể làm gì được, chẳng qua chỉ muốn mời Trương Lục công tử xem một màn diễn thôi.”

 “Xem diễn?” Thân thể Trương Lục Lang lập tức cứng đờ, không thể tin được ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm phải nốt chu sa rực rỡ giữa lông mày kia.

Hắn run rẩy nuốt một ngụm nước miếng, bắp chân run rẩy, khẩu khí lại kiên cường, cứng ngắc khác thường: “Ta không đi, ai biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không đi!”

Kiên nhẫn bị biến mất không còn thấy bóng dáng, Thẩm Mính Ân liếc mắt nhìn lá rụng bên chân mình, lời nói lạnh như băng: “Đi hay không đi, không phải do ngươi quyết.”

Một canh giờ sau, Khước Liên Y nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên xuất hiện trong khuê phòng mình, im lặng hồi lâu.

Theo thói quen chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ như trốn tránh, không nhịn được chửi thầm: Nam nhân này thật sự không phải con khỉ thành tinh sao? Không phải nàng chỉ mở cửa sổ được một lát thôi sao, hắn vào bằng cách nào?

Hít sâu một hơi, đóng cửa sổ như cam chịu số phận, quay đầu nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Cánh môi hồng nhuận mấp máy, Thẩm Mính Ân có chút không rời mắt được: “Muốn tới thì tới.”

Khước Liên Y nhướng mày run rẩy, tức giận nói: “Ngươi cho rằng đây là khách điếm sao?”

Phát hiện ánh mắt không đúng đắn của hắn tập trung vào đâu, Khước Liên Y vội che miệng lại, hai má âm thầm nóng lên, cũng không rảnh bận tâm đến nguyên nhân, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đang nhìn đi đâu vậy?”

Thẩm Mính Ân không chút tránh né đi tới gần, dọc đường lấy sách trong tay nàng xuống để trong lòng bàn tay nhìn.

Quả nhiên bị đánh mấy chục roi vào tay, bàn tay vốn non nớt mềm mại lại bị thương một lớp thật dày, đặc biệt còn có chỗ thâm tím nóng bừng lên.

Trong mắt ngập tràn đau lòng, hắn lấy bình ngọc nhỏ đã chuẩn bị sẵn bên hông: “Bôi thứ này lên, ba bốn ngày sẽ khỏi hẳn.”

Đôi mắt của hắn quá động lòng người, tuy đã nhìn rất nhiều năm nhưng Khước Liên Y cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn thích không chịu được. Nhìn thấu ý đồ của hắn, nàng trực tiệp thuận theo ý hắn: “Vậy ngươi bôi giúp ta đi, tay ta đau.”

 “Đây có được gọi là cậy sủng sinh kiêu hay không?” Người nào đó được tiện nghi còn khoe mẽ, cố ý hỏi.

Khước Liên Y không quen nhìn tính khí lưu manh này của hắn: “Không bôi thì thôi.”

Nói xong, giả vờ muốn thu tay lại, nhưng còn chưa động đậy đã bị người nào đó ôm chặt lấy khuôn mặt, trở thành thịt cá nằm trên thớt.

Hắn mỉm cười: “Bôi, đương nhiên phải bôi.”

Đỡ tiểu cô nương “Cậy sủng mà kiêu” ngồi xuống, hắn tiện tay cởi bỏ nút vải đó trên bình thuốc, sau đó nhúng ngón tay chấm một chút, chậm rãi bô lên hoa văn hình chữ Xuyên kia

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thoa đều thuốc mỡ khắp nơi, giống như đang vẽ tranh trong lòng bàn tay nàng, lại vì vết chai mỏng trên đầu ngón tay lại khiến Khước Liên Y có chút tê dại.

Bàn tay theo bản năng co rúm lại, nàng tủi thân kêu lên: “Đau.”

Nhìn dáng vẻ đáng thương khiến người khác đau lòng của nàng, Thẩm Mính Ân ma xui quỷ khiến nghĩ đến lần đó ở sơn trang, hắn cũng như thế này, ở sát gần nàng, tay dán chặt lên da thịt tiểu cô nương, chỉ là lần trước là giúp nàng xoa bụng.

Cổ họng nghẹn lại, hắn mật tự nhiên giả vờ ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh: “Ta sẽ nhẹ một chút.”

Tiếng cười của tiểu cô nương như chim hoàng anh gần trong gang tấc: “Gạt ngươi thôi, không đau chút nào, chỉ là có hơi ngứa.”

Thẩm Mính Ân liếc nàng một cái, không lên tiếng, nhưng động tác trên tay đã nhẹ hơn rất nhiều, giống như không nghe được câu trả l

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp