Bóng đêm u ám, ngọn đèn dầu tịch liêu.

Thời tiết đã dần ấm lên, bầu trời ảm đạm cũng dần lùi về sau.

Trương Lục Lang vừa uống xong, lảo đảo đi trong ngõ nhỏ, có lẽ hắn vừa mới từ trong vòng tay ôn hương nhuyễn ngọc của mỹ kiều nương bước ra, bước chân như bay bổng.

 “Ngươi chính là Lục công tử Trương gia?”

Trường bào màu xanh đen quý khí ngời ngời, hai tay lười biếng vòng trước ngực, cổ tay không phải ống tay áo rộng mà là bao cổ tay màu bạc dưới ánh trăng lạnh lẽo càng thêm đáng sợ.

Trương Lục Lang chưa bao giờ gặp mỹ nam nhân như vậy, trong lòng hắn đập rộn lên, mùi rượu đã tan biến sạch sẽ , cũng không rảnh quan tâm đến việc mình bị chặn đường: “Ngươi là ai?”

Thẩm Mính Ân nói: “Đúng là rất thú vị, đến cả ta là ai cũng không biết lại dám ra ngoài nói bậy chuyện của ta?”

Nói bậy về hắn?

Trương Lục Lang thất thần một cái, đột nhiên phản ứng lại, người này chính là Thẩm Mính Ân.

Hắn luống cuống: “Ta chưa từng nói chuyện của người, đừng có tùy tiện đổ oan cho người khác.”

 “Hả? Chưa từng nói?” Đứng thẳng lưng, hai tay tự nhiên rũ xuống, trên chân tạo ủng chậm rãi tới gần, mỗi một bước đều mang theo hơi thở nguy hiểm: “Nhưng chính tai ta nghe đựơc thì sao?”

“Ngươi ngươi ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”

Trương Lục Lang sợ tới mức lui thẳng về phía sau, nhịn không được quay đầu lại nhìn có người nào qua đường có thể cứu được mình một mạng hay không, nhưng giờ này đã mọi người đều đã đi ngủ hết, sao có thể còn ai.

Lại một tiếng cười khẽ vang lên truyền vào tai hắn, sống lưng ớn lạnh, không dám nhìn người đối diện.

Thẩm Mính Ân cười hiền lành: “Nơi đây là Thục Kinh, dưới chân thiên tử, ta là triều thân có thể làm gì được, chẳng qua chỉ muốn mời Trương Lục công tử xem một màn diễn thôi.”

 “Xem diễn?” Thân thể Trương Lục Lang lập tức cứng đờ, không thể tin được ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm phải nốt chu sa rực rỡ giữa lông mày kia.

Hắn run rẩy nuốt một ngụm nước miếng, bắp chân run rẩy, khẩu khí lại kiên cường, cứng ngắc khác thường: “Ta không đi, ai biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không đi!”

Kiên nhẫn bị biến mất không còn thấy bóng dáng, Thẩm Mính Ân liếc mắt nhìn lá rụng bên chân mình, lời nói lạnh như băng: “Đi hay không đi, không phải do ngươi quyết.”

Một canh giờ sau, Khước Liên Y nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên xuất hiện trong khuê phòng mình, im lặng hồi lâu.

Theo thói quen chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ như trốn tránh, không nhịn được chửi thầm: Nam nhân này thật sự không phải con khỉ thành tinh sao? Không phải nàng chỉ mở cửa sổ được một lát thôi sao, hắn vào bằng cách nào?

Hít sâu một hơi, đóng c�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play