Tia sáng tan ra rơi đầy trên vạt áo, màu sắc loang lổ cùng váy hoa hòa vào nhau, còn có vô số bụi phấn bay trông vầng sáng kia.

Bên ngoài xe ngựa dòng người mênh mông, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của mấy người trồng rau, buôn bán.

Dây buộc tóc màu tím đỏ thẫm bị lòng bàn tay nam nhân lười biếng kéo trong tay, năm ngón tay thon dài như ngọc xoa vài vòng, hai loại màu sắc hoàn toàn khác biệt quấn vào nhau, không xung đột ngược lại càng thêm đẹp đẽ, rực rỡ.

Rút dây cột tóc trong tay hắn ra, còn vỗ vào mu bàn tay hắn như cảnh cáo, Khước Liên Y không vui nói: “Đừng có động tay động chân.”

Thẩm Mính Ân nhướng mày: “Sợ cái gì, trong xe ngựa cũng không ai nhìn thấy.”

“Vậy cũng không được.” Khước Liên Y duỗi ngón trỏ ra áp vào môi hắn: “Cũng không dám chiều hư ngươi, nếu không không biết sau này sẽ đáng sợ đến mức nào.”

 “Ta dọa người?” Thẩm Mính Ân không chế ngược lại nàng, kéo ngón tay không an phận kia vào bàn tay, mềm mại không xương yếu ớt khiến hắn không muốn buông tay: “Tuế Tuế, hôm qua ngươi cắn ta.”

 “Rõ ràng là ngươi cắn ta trước.”

Khước Liên Y dùng sức két tay lại, hung dữ nói: “Nếu ngươi còn tái phạm, ta vẫn sẽ cắn ngươi.”

 “Ta đây rất chờ mong.”

Nói không được hai câu đứng đắn, Thẩm Mính Ân xé bỏ khuôn mặt quý công tử nho nhã, hai tay duỗi ra kéo thiếu nữ đang ngồi bên cạnh vào lòng.

Hành động của hắn quá bất ngờ, Khước Liên Y ngồi không vững suýt nữa trượt xuống, chờ đến khi phản ứng lại, nàng đã ngồi vào lòng nam nhân.

Tư thế này……

Tựa như muốn trốn tránh, nàng nhắm mắt lại, vội vàng chuẩn bị rút lại cái chân vô ý vừa rồi, nhưng lý trí còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, eo nàng đã bị siết chặt.

 “Đừng lộn xộn.”

Hắn đột nhiên nói: “Bằng không ta cũng không dám bảo đảm lát nữa có thể làm ra chuyện gì với ngươi.”

Khước Liên Y lúng túng, thật sự không dám lộn xộn.

Vóc dáng nàng vốn đã cao hơn các cô nương bình thường khác nửa cái đầu, bây giờ còn công khai ngồi lên hông hắn, muốn nhìn vào mắt hắn chỉ có thể hơi rũ mắt.

Góc độ này, đúng là càng khiến nàng nhìn rõ ràng hơn.

Lông mi nam nhân dày như quạt lông quạ, đôi mắt đào hoa sâu không thấy đáy, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, mặc dù khoảng cách gần như vậy cũng không nhìn ra một tia khuyết điểm.

Đừng nói là sẹo, đến ngay cả nốt ruồi đen cũng không nhìn thấy.

Không biết có phải tâm trí bị hồ nước này thu hút hay không, bàn tay Khước Liên Y ma xui quỷ khiến đặt lên.

Trước mắt tối sầm, bàn tay Thẩm Mính Ân nắm trên eo nàng không khỏi siết chặt: “Đừng nháo.”

Khước Liên Y càng muốn phản kháng, càng nghe hắn nói không được nháo lại càng hăng hái, vui vẻ nói: “Càng muốn nháo, nếu ngươi không thích có thể ném ta xuống.”

 “Sao ta dám ném Huệ An quận chúa xuống xe ngựa.” Hắn mỉm cười, miệng cười nhẹ nhàng nhưng vô cùng thu hút..

Thẩm Mính Ân nắm lấy tay nàng một lần nữa, nhướng màu: “Ngươi còn nhớ lúc vừa lên xe ngựa ta đã nói gì không?”

 “Nhớ rõ nhớ rõ, ta đâu phải tuổi già mất trí.”

Không còn cảm nhận được độ ấm trên eo, nàng vội vàng thay đổi tư thế ngồi lại chỗ cũ, nhưng vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt bất mãn của nam nhân, mím môi một lát nữa lựa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play