Lò hương vừa châm lên, sương trắng lượn lờ.

Mùi hương thơm ngọt ngập tràn khắp căn phòng, quanh quẩn trong từng hơi thở.

Bên ngoài sương phòng đột nhiên nóng lên, rõ ràng mấy ngày trước trời vẫn còn se lạnh, chỉ trong một đêm tất cả lại thay hình đổi dạng.

Khước Liên Y đổi hương liệu trong tay, nghe được đoạn lời nói kia, lười biếng liếc mắt qua: “Đồ a di nói ngươi tới đây?”

A Tang cúi đầu, không dám ngẩng đầu, sau lưng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh: “Vâng.”

Thật ra hắn cũng không biết vì sao phu nhân lại muốn tới phái hắn tới truyền lời, hỏi nha hoàn Bạch Thủy bên cạnh phu nhân, đối phương cũng chỉ nói: “Đều có dụng ý.”

Vốn còn tưởng chỉ là một việc nhẹ nhàng, cũng không biết sao sắc mặt quận chúa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc, đặc biệt là lúc hắn vừa nói xong, khí thế của vị quý nhân này lại càng thêm áp bách, có thể sánh ngang với thế tử.

Từ đầu đến cuối Khước Liên Y chỉ nhìn hắn một lần, dừng động tác trong tay, lại cầm lấy khăn lụa màu xanh nhạt lau sạch ngón tay, lúc này mới thỏng thả đứng lên.

Từ lời A Tang nói, nàng biết được hai việc.

Thứ nhất, là Thẩm Mính Ân lấy cớ “dưỡng thương” dọn khỏi hầu phủ, đến ở sơn trang ngoài thành. Sơn trang kia được bệ hạ ban thường tử mười mấy năm trước, mỗi năm đến mùa hè, người Thẩm gia đều sẽ đến đây tránh nóng.

Thứ hai, lại càng kỳ lạ hơn cái thứ nhất rất nhiều.

Chính là Đồ thị màng nàng cùng đến sơn trang ở vài ngày tránh nóng.

Khước Liên Y không phải kẻ ngốc, nếu thật sự từ đầu đến cuối là ý của Đồ thị, vậy vì sao chỉ để A Tang tới nói, phải biết, hắn chính là người Ức Hà Hiên, là sai vặt bên cạnh Thẩm Mính Ân.

Cho nên…… Đây là ý của Thẩm Mính Ân sao?

Nhưng nếu chuyện này thật sự do Thẩm Mính Ân làm, vậy tại sao còn phải nhờ Đồ thị dùng chiêu này?

Khước Liên Y nghiêng đầu thở dài, càng nghĩ càng mơ hồ.

Một lúc lâu sau, nàng mới hắng giọng nói: “Ngươi đi nói lại, bổn quận chúa thu dọn một ít đồ, ngày mai sẽ đến đó.”

A Tang vui vẻ ra mặt, lập tức nói thêm: “Thật ra thế tử còn để tiểu nhân truyền một câu, nhưng ngài ấy nói, chờ ngài đồng ý mới được nói.”

Khước Liên Y nhướng mày: “Vậy nếu bổn quận chúa không đồng ý, có phải sẽ không được nghe hay không?”

A Tang tạm dừng một lát, rõ ràng là cam chịu.

Vẻ hoảng loạn chỉ dừng lại trong nháy mắt, hắn lập tức nói thêm: “Thế tử nói, lễ phục màu nhạt không hợp với ngài, nếu có thể, ngài ấy muốn nhìn thấy người ăn mặc trang điểm như trước đây.”

 “Hắn lại muốn quản rất nhiều.”

Khước Liên Y hung hắn mắng một câu lại xoa huyệt Thái Dương, dứt khoát nói: “Được rồi ngươi trở về đi.”

Cuối cùng cũng đuổi được người tới truyền lời đi, Khước Liên Y lại lần nữa nằm sấp trên giường, không màng hình tượng nằm thành một chữ “đại”.

Thân hình mảnh khảnh lật qua lật lại một hồi, cuối cùng dừng lại. Mày cong khẽ nhăn lại, cánh môi chưa thoa sơn vẫn đỏ thắm xinh đẹp.

Có lẽ nào danh nghĩa của Đồ thị là giả, chỉ là người đó sợ tổn hại thanh danh của nàng nên nghĩ ra cách này hay không?

Tình hình trước mắt, khiến nàng không thể không hiểu sai.

Nàng cũng không kháng cự gặp mặt hắn, ngược lại còn vô cùng chờ mong, chỉ có điều cảm thấy có hơi mất tự nhiên mà thôi. Dù sao mấy ngày trước, hắn còn nói để nàng nghĩ cách đền bù tình cảm bị cô phụ đời trước.

Tuy đã nói rõ con đường, nhưng không chịu bỏ thêm giày lại khiến Khước Liên Y phiền muộn không thôi. 

Sao nàng có thể nghĩ đến, những cách muốn dỗ hắn trước đó tất cả đều vô ích.

Đều nói dỗ người không khó, nhưng sao có thể đứng im ngay từ điểm khởi động.

Thật sự làm loạn tâm trí. Nàng thầm nghĩ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Vân Hầu phủ phái xe ngựa tới đón người.

Bánh xe ngựa còn chưa dừng lại, bên tai Khước Liên Y đã vang lên tiếng Thu Thị và Khước Thanh Dương chọc gậy bánh xe, không biết còn tưởng nàng phạm phải tội lớn ngập trời nào.

Nhìn hai mẹ con nàng diễn đến vui vẻ, Khước Liên Y chỉ mỉm cười, cố ý nói: “Nếu không muội muội đi cùng bổn quận chúa đu, dù sao Đồ a di cũng là người tốt, có lẽ sẽ không để ý đến người được nâng từ thứ lên đích như muội đâu.”

Nghe từng chữ nàng cố tình cắn chặt từng chữ, mặt Khước Thanh Dương kéo ra thật dài, khô cằn nói: “Tỷ tỷ đúng là thích nói giỡn, ta làm sao dám tùy tiện leo lên xe Tề Vân hầu phủ đây.”

 “Ngươi cũng biết là hầu phủ sao?” Khước Liên Y hừ lạnh nói: “Nếu biết Thẩm gia phú quý, vậy quản cho chặt cái miệng, tránh cho người ngoài nói bổn quận chúa lắm mồm giống ngươi.”

 “Ngươi ——”

Lời Khước Liên Y còn chưa dứt, Khước Liên Y đã quay đầu đi, lên xe ngựa.

Khinh thường quay đầu lại.

Xa phu dẫn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play