Thời gian không ngừng trôi đi, hoàng hôn và bình minh luân phiên nhau tay đổi.
Từ sau này đó ngả bài với Thẩm Mính Ân, Khước Liên Y đột nhiên bệnh nặng không rõ nguyên nhân, nằm trên giường ba ngày, người cũng gầy đi rất nhiều.
Lúc mới đầu Khước Trầm Câu còn lo lắng tới hỏi tại sao lại đột nhiên ngã bệnh, nhưng nghe Hoa Thanh nói từ sau khi nàng tới Tề Vân Hầu phủ liền bắt đầu không thoải mái, cũng hiểu được nên không nói gì thêm.
Muội muội này của hắn xưa nay đều có suy nghĩ riêng, dù cho hắn có lật tẩy nàng, nàng cũng không sợ gì cả.
Mặc kệ cho nàng muốn làm gì thì làm.
Ngày thứ tư, bầu trời trên cao cũng rất nể tính mà được một ngày đẹp trời.
Bầu trời trong xanh được bao bọc bởi không khí trong lành, đám mây dày đặc xếp chồng lên nhau, tựa như mật ong đặc sệt.
Khước Liên Y nhấp một ngụm trà thơm trên tay, tỳ vị dần ấm áp lên, đến cả đầu óc cũng thoải mái hơn nhiều.
Thật ra mấy này nay thừa dịp trốn trong phòng, nàng không ngừng suy nghĩ xem xét tình cảm mình đối với Thẩm Mính Ân, những lời hắn nói hôm đó không ngừng đi qua đi lại trước mắt nàng, đặc biệt là câu nói kia: “Nhưng ngươi vẫn không thích ta.”
Sao nàng có thể không thích Thẩm Mính Ân, nàng rất thích Thẩm Mính Ân.
Chỉ là nàng cũng rõ ràng, loại thích của nàng không giống tình cảm Thâm Mính Ân đã nói, nàng chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với hắn, muốn hắn cười với nàng.
Nhưng Thẩm Mính Ân lại là muốn lấy danh nghĩa “Phu thê” hoặc là “Người thương” vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, làm những chuyện lãng mạn thân mật nhất trên đời.
Như vậy, nàng cũng muốn đối với Thẩm Mính Ân như vậy sao?
Nàng nghiêng đầu, mười ngón tay vô thức nắm chặt lại, đầu ngón tay dán chặt vào thành ly cứng rắn, ly sứ vốn mát lạnh lúc này chạm vào còn có chút nóng, nhưng hình như vừa rút tay ra, hơi nóng lập tức biến mất.
Khước Liên Y ủ rũ đặt ly trà xuống, ngẩng đầu, đôi mắt uể oải nhìn chùm sáng nâu sẫm trên xà nhà, cảm giác tội lỗi cũng nhớ nhung khôn tả.
Mười một tuổi quen biết, đến bây giờ thật sự đã rất rất lâu.
Lâu đến mức nàng đã gần như quên mất ban đầu mình nói chuyện với chẳng qua vì thấy sắc nổi lòng tham, lâu đến mức nàng cũng quên mất mình cũng có cảm giác tim đập loạn lên vì hắn, không cách nào không chế được.
Bởi vì không có kinh nghiệm gì khác để so sánh, Khước Liên Y đối với cái gọi là "Nam nữ rung động" vẫn là không xác định, xưng hô này khiến nàng có chút ngượng ngùng, không tránh được sinh ra cảm giác xấu hổ.
“Khước Liên Y ! Khước Liên Y!
Tiếng gọi đột ngột bên ngoài buộc nàng phải dừng dòng suy nghĩ lại, theo bản năng đáp lại tiếng gọi, sau đó đứng dậy đón người. Bởi vì động tác có chút lộn xộn, suýt nữa vưỡng phải bậc cửa.
Yến Đồ bất chấp xông lên: “Đi, đi Tề Vân Hầu phủ!”
Vẻ mặt hốt hoảng của hắn làm Khước Liên Y kinh ngạc, đồng thời cũng nhận thấy người này khác với những lần trước.
Trước đây, dù đi đâu, Yến Đồ cũng sẽ đeo mặt ngọc bội do chính tay Đồ hoàng hậu làm cho hắn, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy, xem ra lúc ra ngoài hắn thực sự rất nóng lòng.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Yến Đồ hít một hơi, giọng điệu ngập trà lo lắng: “Ta nhận được tin, Tề Dương Hầu phủ cố ý muốn kết thân với Tề Vân Hầu Phủ, lúc trước khi tiểu cữu cữu bọn họ đã tớ cửa nói một lần, nhưng bị các trưởng bối thoái thác, hiện tại tiểu cữu cữu đã trở lại, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ...”
“Chờ đã ——”
Khước
Liên Y nhanh chóng ngẫm lại mấy lời hắn vừa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.