Bầu trời trong xanh như được gột rửa, chim tung cánh bay đi.
Thẩm Mính Âm buồn chán ngồi trong phòng, một tay chống cằm, tay kia không ngừng gõ gõ bình sứ ngọc bích trước mặt.
Tiếng vang thanh thúy không dứt bên tai.
Bình nhỏ đựng thuốc trị thương nổi danh, bây giờ lại không có đất dụng võ.
Thật ra vết thương trên lưng đã sớm lành, hắn mang thứ này đến đây chỉ là để qua loa với Đồ thị mà thôi.
Xung quanh là sự im lặng chết chóc, không có tiếng gió, không có người nói chuyện, chỉ có tiếng móng tay thỉnh thoảng va vào bình ngọc vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
Suy nghĩ không chịu khống chế bay đi xa, trong chốc lát nhớ tới tiểu cô nương nào đó mặt đỏ bừng chạy đi, trong chốc lát là dáng vẻ nàng hưng phấn nói muốn đền bù cho mình, lại sau đó, liền dừng lại hai ngày trước..
Lúc đó hắn bị Lâu Vân Hàm gọi tới Dạ Xuân Lâu, nói là có hoa khôi mới đánh tỳ bà rất tốt, muốn mới hắn đền nghe thử. Hắn không có hứng thú gì với hoa khôi kia cũng như đàn tỳ bà, nhưng đúng lúc có chuyện phiền lòng cần phải hỏi tên kia nên đồng ý.
Hãy còn nhớ rõ đêm đó tâm trạng Lâu Vân Hàm không vui vẻ như ngày thường, ngoài miệng nói tới ngắm mỹ nhân nhưng mấy canh giờ chỉ lo uống rượu, hết ly này đến ly khác tựa như con trâu đen uống nước.
Thẩm Mính Ân cản hắn lấy thêm ly rượu mới, khô khan hỏi một câu: “Có cách nào càng thêm thân mật với cô nương mình thích hay không?’
Hắn cũng uống không ít, vốn dĩ còn muốn dùng mấy lời mơ hồ để giữ thể diện như cuối cùng lại đi thẳng vào vấn đề. Một câu hỏi tùy tiện như vậy, Lâu Vân Hàm nghe được cũng cảm thấy hiếm lạ.
Hắn cố ý hỏi: “Người ngươi nói chẳng lẽ là Huệ An quận chúa sao?”
Đồng tử vốn bị rượu nồng làm cho mờ mịt, đột nhiên thanh tỉnh, hắn khịt mũi hai tiếng, giống như một đứa trẻ đang chờ đợi người khác thẳng thắn giải thích tường tận sự việc.
Thẩm Mính Ân không để bụng, trừng qua: “Ngươi trả lời trước đi.”
Đánh giá vẻ mặt cố gắng tỏ ra quật cường của hắn, Lâu Vân Hàm nghẹn cười: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần tạo ra một ký ức chỉ thuộc về mình các ngươi là được rồi, tỷ như đơn độc ở chung, tỷ như phát sinh một số chuyện vĩnh viễn sẽ không bao giờ có với người khác.”
Thẩm Mính Ân nhíu mày: “Đơn độc ở chung? Vậy thanh danh của nàng có còn muốn nữa không?”
Lâu Vân Hàm ngáp một cái móc cây sáo ngọc vẫn luôn đặt bên hông ra, năm ngón tay thon dài linh hoạt vuốt ve thanh ngọc thon dài màu lam nhạt:”Mặc dù nói lời này không có đạo lý, nhưng trực giác của ta mách bảo giữa ngươi và thanh danh, tiểu quận chúa sẽ chọn ngươi.”
“Huống chi, có rất nhiều cách không cần tổn hại thanh danh cũng có thể đạt được mục đích.”
Nói xong, hắn đặt cây sáo trên bàn, gọi người tới tiếp tục rót rượu.
Người rót rượu ngoan ngoãn rót cho hắn, sau đó quay người muốn rót cho Thẩm Mính Âm, lại bị chủ nhân ly rượu ngăn lại.
Hắn ngước mắt, đôi mắt đào hoa tăng thêm mấy phần đẹp đẽ không chân thực: “Nói cũng đúng, người đó nếu muốn có thứ gì, phải xông lên thử một bước.”
—
Giờ Thìn hôm sau.
Khước Liên Y bị tiếng gọi của Hoa Thanh đánh thức, nói đúng ra, là bị một câu của Hoa Thanh doạ tỉnh.
Nàng
giật mình, ngơ ngác ngồ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.