Thẩm Mính Ân đã trở lại.
A Tang tuân thủ theo lời hứa hẹn trước đó sau khi sắp xếp cho thế tử xong lập tức tới phủ tướng quân báo tin.
Nhưng vì lạ mặt, nửa đường bị gia đinh phủ tướng quân chặn lại, nếu không phải Hoa Thanh tới kịp, rất có thể đã bị đuổi ra khỏi phủ.
Thiếu niên đứng trước cửa, kể lại hết mọi chuyện mình đã chứng kiến, nhìn vẻ mặt Khước Liên Y như trút được gánh nặng, hắn vò đầu bứt tóc nói: “Quận chúa yên tâm, thương thế trên người thế tử đã ổn định, hơn nữa hầu phủ cũng luôn dùng loại thuốc tốt nhất có lẽ mấy ngày nữa đến cả sẹo cũng sẽ biến mất.”
Khước Liên Y cong môi, đẻ Hoa Thanh lấy một xâu tiền đồng thưởng cho A Tang.
Nhưng hắn lại sợ hãi, không dám nhận, đẩy lại: “Đây đều là bổn phận của nô tài, thật sự không dám nhận quận chúa ban thưởng.”
“Nếu đã nói là ban thưởng vậy tâm trạng bổn quận chúa tốt, thích cho ai thì cho, trùng hợp muốn cho ngươi mà thôi.” Khươc Liên Y xua tay, ra hiệu cho hắn mau nhận.
Không thể tiếp tục từ chối, A Tang ngoan ngoãn nhận lấy, nói lời cảm tạ liền rời đi.
Dù sao hắn cũng là người hầu ở Ức Hà Hiên, thật sự không tiện rời đi quá lâu, nếu chủ tử có việc muốn tìm hắn lại không có ở đó, khó tránh được sẽ bị trách phạt.
Nhìn A Tang bước nhanh đi, suy nghĩ trong đầu Khước Liên Y không nhịn được phiêu tán.
Biết Thẩm Mính Âm trở lại, giống như một giọt mực đen đặc rơi xuống hồ, mặt hồ vốn trong veo lại có thêm những gợn sóng đen kịt, không hợp nhau.
Tuy không đủ để nghiêng trời lệch đất, lại tim gan cồn cào đau xót.
Đàn chim tung cánh bay lượn trên trời xanh, kết thành từng đàn, ẫm ĩ vang vọng.
Ngẩng cao đầu tự do ca hát với giọng hát đầy mạnh mẽ nhất.
“Muội thích hắn có đúng không?”
Câu hỏi của đại ca vẫn còn văng lên rõ ràng bên tai, rõ ràng mà nặng nề, giống như chiếc chuông đồng trong ngôi đền cổ, tuy mỗi lần muốn đánh phải dùng hết sức, nhưng mỗi tiếng vang lên đều vang vọng núi rừng, đó là sự khắc ghi của năm tháng.
Ngày đó nàng không trả lời vấn đề này, lại bị những cảm giác khác lạ không thể giải thích đó căn nuốt, không đếm được có bao nhiêu khổ sổ vây quanh, khiến nàng không thể nào suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Giống như lúc đầu nàng cho rằng bản thân mình thích Huyền Minh Hiên, nhưng sau khoảng thời gian này ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy tình cảm của mình đối với Huyền Minh Hiên kiếp trước giống như một loại lệ thuộc thì đúng hơn, bởi vì khoảng thời gian đó nàng quá cô độc, mà Huyền Minh Hiên chỉ biết dung túng nàng, cũng chỉ nói những lời hay, khiến nàng sinh ra ảo giác được người khác che chở, không ai sánh kịp.
Nhưng đó không phải là thích, ít nhất là không phải giữa một nam tử và một người nữ tử.
Vậy nên tính toán lại, thật ra nàng chưa từng rõ ràng thật lòng thích một ai, thích một người đến mê đắm.
Như vậy, tình cảm nàng đối với Thẩm Mính Ân có thể gọi là thích không?
Lắc đầu một hồi, Khước Liên Y vứt hết những phiền toái đó ra sau đầu.
Nàng nghĩ, bản thân mình rõ ràng không phải là người thích làm ra vẻ.
Không tiếp tục suy xé những chuyện đó có hay không, nàng đứng lên, chuẩn bị đi làm một số việc quan trọng hơn. Tỷ như, tới Tề Vân Hầu phủ tìm người kia hỏi rõ ràng, rốt cuộc hắn có phải Thẩm Mính Ân kiếp trước hay không.
Mưa bụi tan hết, mặt trời nhanh chóng ló dạng, cũng không còn sót lại mấy vũng nước.
Khước Liên Y mặc váy lụa nguyệt bạch có hoa văn đám mây, trên vầng trán đầy đặn mềm mại chỉ để lại vài lọn tóc, phần còn lại được búi thành một búi tóc khéo léo linh động, cuối cùng chọn một cây trâm bạc.
Đuôi cây trâm còn được khảm một hạt ngọc màu xanh to bằng nửa móng tay.
Nàng do dự một hồi đứng gần bức tường ở cửa sau Tề Vân Hầu phủ, do dự sau khi tiến vào không biết nên mở miệng nói chuyện này với hắn như thế nào.
Nhưng nếu……
Nếu nàng đoán sai, chẳng phải sẽ bại lộ sao?
“Nam nhân này sao khiến người ta phiền muộn……” Nàng khó xử mà nỉ non nửa câu.
“Quận chúa? Sao ngài lại ở đây?”
Khư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.