Ánh nắng ban mai chiếu qua kẽ lá, quét xuống từng lớp từng lớp.
Gió lạnh thổi qua, cảnh xuân lạnh lẽo.
Bởi vì chuyện nói chuyện tối qua, Khước Liên Y vừa ngủ dậy đã uể oải, khuôn mặt chưa trang điểm sạch sẽ trắng nõn, đôi mắt có hơi đờ đẫn.
Nàng ngủ không ngon, nguyên nhân đầu tiên là do Thu thị phái người tới gọi nàng, nói có quý nhân tới tìm nàng, nàng phải ăn mặc cẩn thận, nhưng nhất quyết không chịu nói là vị quý nhân nào.
Dáng người yểu điệu yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Hoa Thanh cài trâm hoa trên đầu cho nàng tựa như búp bê sứ quý giá.
Búi tóc thiên nga xinh đẹp, cùng trâm hình bướm ngọc lục bảo kết hợp cùng hoa tai và dây chuyền.
Cuối cùng cho một chiếc váy sam xếp ly màu xanh đen, không quá phô trương, cũng không quá đơn điệu, tóm lại khiến người khác không nhìn ra nửa điểm sai lầm.
Hoa Thanh đột nhiên nói: “Nghe nói tam tiểu thư cũng ở bữa tiệc, vị quý nhân kia nói không chừng là tới làm mai.”
“Đi xem rồi nói sau.” Khước Liên Y đánh phấn mặt, mím môi bặm son giấy, lông mày nhướng lên: “Ta cũng rất muốn biết là vị quý nhân nào mắt kém nhìn trúng Khước Thanh Dương.”
Nhưng nàng không nghĩ tới, “vị quý nhân mắt kém” mình nói lại là Đồ thị.
Phụ nhân mặc y phục trắng bạc dịu dàng ngồi trên bàn cao, nói cười thanh nhã.
Mà hai mẹ con Thu thị đang ngồi bên tay phải bà, ánh mắt tràn đầy khao khát cùng nhảy nhót, thậm chí là thụ sủng nhược kinh. Đặc biệt là Khước Thanh Dương ngồi bên bên cạnh, căng thẳng đến mức ngón tay út không ngừng nắm chặt khăn tay.
(Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Đồ thị nghe tiếng lập tức nhìn qua, thấy là Khước Liên Y thậm chí còn đứng dậy đón chào: "Ngươi tới rồi."
Mắt hạnh Khước Liên Y ngập tràn ý cười, tiến lên đỡ tay Đồ thị nói chuyện.
Mà biểu hiện thân mật gần gũi của nàng trong mắt mẹ con Thu thị thật sự vô cùng chói mắt.
Thu thị chủ động cắt ngang khung cảnh hòa hợp này: “Nếu quận chúa đã tới đây vậy cùng nhau nghe thử đi. Vừa rồi phu nhân còn nói muốn tổ chức hội thơ.”
“Hội thơ?” Khước Liên Y nhướng mày, trực tiếp làm lơ Thu thị, đỡ trưởng bối ngồi xuống: “Đồ a di, ngài muốn tổ chức hội thơ ở hầu phủ sao?”
Đồ thị gật đầu, cũng không cố kỵ gì, nói thẳng: “Ngươi cũng biết, Thẩm gia chúng ta không có mấy người, dưới gối ta cũng chỉ có một nhi tử, lại chỉ biết chọc cho ta tức giận. Ta thấy đã tới đầu xuân mới nghĩ tới tổ chức hội thơ náo nhiệt một chút, ngươi nhất định phải đến.
Nghe vậy, ý cười trên hàng lông mày của Khước Liên Y còn chưa tan hết lập tức cứng đờ, trái tim như bị sâu bọ gặm nhấm vô cùng khó chịu.
Nàng không phải người đơn
thuần đến mức ngu xuẩn, đương nhiên hiểu được mục đích thật sự của mấy nhà quý
tộc phú quý tổ chức hội thơ này, chẳng phải là tìm c ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).