Khước Liên Y vốn muốn đích thân đến trường thi đón Thẩm Mính Ân ra ngoài, nhưng người còn chưa xuất phát, đã biết hắn bị Lâu thế tử Lâu Vân Hàm mang đi rồi.
Lâu Vân Hàm là người như thế, chính là công tử phong lưu số một số hai ở Thục Kinh, nghe nói trên giường hắn năm ít nhất cũng có mười hoa khôi.
Tưởng tượng đến cảnh Thẩm Mính Ân căn chính miêu hồng sẽ đến gần loại hàng chơi như vậy, Khước Liên Y liền nhịn không được rùng mình. Sẽ không, sẽ không, Thẩm Mính Ân không phải người chỉ dùng dăm ba câu có thể dạy hư được.
Lại đợi thêm mấy ngày, Khước Liên Y hạ quyết tâm, muốn tới ngày yết bảng “trùng hợp gặp nhau.”
Mới đầu Yến Đồ cũng nghĩ như vậy, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị thái giám đi theo bên cạnh lắc đầu nhắc nhở, lý do vẫn cũ rách như trước: “Ngài là Đông Cung thái tử, nếu đột nhiên xuất hiện chắc chắn sẽ gây náo loạn, không thể được.”
Khước Liên Y lo lão thái giám sẽ ồn áo đi tới chỗ bệ hạ cáo trạng, vội lên tiếng khuyên ngăn Yến Đồ đánh mất suy nghĩ này.
Nhìn hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, lại cười lắc lắc chiếc quạt xếp bằng vàng nặng trĩu trước mặt hắn: “Yên tâm, một mình ta cũng có thể làm được.”
Yến Đồ co người lại ngồi trên ghế, đầu gối song song đặt cạnh nhau, nâng một ly trà nóng lên, cố gắng giữ lại chút dáng vẻ thanh cao.
Nhưng vùng biểu sâu trong đáy mắt hắn vẫn không ngừng đảo lộn, mưa to như trút nước như muốn nhấn chìm toàn bộ đoàn thuyền, lộ ra vẻ tàn ác bình thường khó phát hiện.
Bình mình dần phủ lên đỉnh đầu, mảng lớn ánh sáng bị bức tường cao ngăn lại, sau khi ló ra, lập tức bị cành cây phía trên đầu chia cắt, cuối cùng bì ném trở lại từng mảnh.
Khước Liên Y vui vẻ chọn y phục đỏ đậm.
Đường
nét ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).