“Dỗ ta?”
Thẩm Mính Ân bị câu hỏi ngoài ý muốn của nàng làm cho bất ngờ bật cười.
Năm ngón tay xương rõ ràng khéo léo quay chiếc quạt một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển khiến người ta hoàn toàn không thể nghĩ tới trên tay hắn đang cầm quạt trục bằng vàng nặng trĩu.
Ánh mắt của hắn quá nóng bỏng khiến nàng đang khóc đột nhiên im bặt, sau đó lại bày ra vẻ mặt đứng đắn liệt kê chứng cứ: “Lúc trước không phải ngươi nói tâm trạng không tốt sao, ta liền nghĩ tới phải đi dỗ ngươi. Nói không chừng tâm trạng ngươi tốt lên sẽ không hung dữ với ta như vậy nữa.”
Khi nàng nói những lời này, đôi mắt hạnh không còn mang theo ý cười như trước đây, lần này lại có vẻ rất nề nếp giống như học sinh vô tội cố gắng giải thích trước mặt tiên sinh.
Dải lụa thướt tha quanh eo uyển chuyển đung đưa trong gió, những sợi tóc trước trán bên tai linh động như đang lôi kéo trái tim nam nhân đối diện rung động.
Thẩm Mính Ân đau đầu xoa mi tâm: “Ý của ta không phải muốn ngươi đến dỗ ta.”
Khước Liên Y “à” lên một tiếng, dừng một lát mới hỏi: “Vậy ngươi có ý gì?”
“Ý của ta rất đơn giản chính là ý trên mặt chữ, quận chúa suy nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm Mính Ân thở dài, không bình bình tĩnh xòe hai tay ra, cuối cùng nói một câu vô cùng nhẹ nhà, như phát ra từ tận đáy lòng: “Tuổi còn nhỏ, sao lại thích đoán mò như vậy?’
Bởi vì hai người đứng cách nhau không xa, xung quanh cũng không có ai đến gần, cho nên mặc dù Thẩm Mính Ân nói rất nhỏ những vẫn không tránh được lọt vào tai Khước Liên Y.
Tiểu cô nương tủi thân siết chặt ngón tay, do quá căng thẳng nên dùng lực quá mạnh tra tấn ngón cái và nửa ngón trỏ đến trắng bệch, nhưng dường như nàng không biết đau còn tiếp tục làm.
Thẩm Mính Ân cau mày chú ý tới, vừa định ngăn lại, lại nghĩ đến lời nói rụt rè sợ hãi của nàng vừa rồi.
Nàng nói hắn hung dữ.
Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên nói.
Cảm xúc trên mặt nam nhân dần trở nên phức tạp, tạo thành bức tranh nhiều màu sắc rực rỡ không ai nhường ai, kết quả cuối cùng là tất cả các màu sắc đan xen và hòa quyện, biến thành một màu đen đặc.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu như tâm trạng của ta tốt hay xấu có liên quan đến ngươi, vậy quận chúa muốn dỗ ta như thế nào?”
Khước Liên Y nghe hắn nói vậy lập tức mở to hai mắt như vừa tỉnh mộng: “Khen ngươi hoặc tặng quà.”
“Thật nhàm ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).