Không Cần

3.


6 tháng



Mấy ngày hôm sau, anh ta đột nhiên gọi điện thoại đề nghị tôi cho con qua ở với anh ta mấy ngày.

Ồ! Anh ta muốn con gặp cô ta sao?

Thật ra không phải thằng bé không biết chuyện bố nó có người phụ nữ khác, con đã từng hỏi tôi, tôi thừa nhận bố con có người phụ nữ khác rồi, nhưng không nói bố con đã quen từ bao giờ.

Tôi bảo rằng sẽ hỏi ý kiến con.

Không muốn con gặp người phụ nữ kia, nhưng cũng không có quyền chia rẽ tình cảm cha con, lúc ly hôn đã thỏa thuận rõ ràng, với lại tôi cũng không muốn gặp anh ta.

Thế nhưng sau đó tôi hối hận vô cùng.

Ban đầu thằng bé không muốn đi vì biết có một cô khác ở nhà của nó.

Hứa Văn Thành gọi điện nói chuyện với con, rồi thằng bé đồng ý.

Tôi xếp quần áo cho con qua đó hai ngày.

Ở nhiều quá thì tôi không muốn.

Buổi chiều đón con đi học về, Hứa Văn Thành ghé tới lấy đồ của con.

Buổi sáng ngày hôm sau do không yên tâm, tôi gọi điện cho anh ta, ai ngờ suýt chút nữa là con trễ học, còn không được ăn bữa sáng đàng hoàng.

Chiều tối ngày đó anh ta hối hả gọi điện, hỏi tôi con có về chỗ tôi không, tim tôi như ngừng đập.

"Anh nói gì? Con đâu rồi?"

"Anh gọi nó xuống ăn cơm mà không thấy đâu nữa."

"Anh tìm chưa?" Tôi cố giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể nhưng vẫn hơi run rẩy.

"Anh tìm trong ngoài rồi, để anh chạy ra ngoài tìm."

Cúp máy, cơn lo lắng và nước mắt trào dâng, tôi lấy khóa xe và lao ra ngoài đi tìm con.

Bình thường tôi có thể giải quyết sự cố công việc rất bình tĩnh. Đụng đến chuyện của con, bao nhiêu ý nghĩ tiêu cực cứ tuôn ra.

Trời tối rồi, con tôi chưa ăn cơm, có lẽ là muốn về nhà, quãng đường về nhà tôi xa như vậy con đi sao nổi, sợ con cũng không nhớ đường được, lỡ trên đường gặp người xấu hay xảy ra chuyện ra chuyện gì thì sao đây?

Vô cùng hối hận.

Tôi và Hứa Văn Thành gặp nhau trên đường, không ai nhìn thấy con.

Anh ta thấy tôi khóc, ôm lấy vai tôi vỗ nhẹ, bảo tôi bình tĩnh, sẽ tìm được thôi.

Đang trên đường tới đồn công an báo mất tích thì anh ta gọi đến đã tìm được con, tôi lập tức quay xe chạy đến.

Con trai tôi vẫn mặc đồng phục đi học, mặt mũi lấm lem, vừa thấy tôi đã chạy đến.

"Mẹ ơi, con không về nhà bố nữa đâu."

Tôi ôm chặt con vào lòng, không có thằng bé thì tôi biết sống sao đây.

Hứa Văn Thành cũng tiến tới ôm lấy mẹ con tôi, tôi đẩy anh ta ra, cố gắng hết sức hít thở để nguôi ngoai cơn tức giận ầm ầm.

"Tại sao con lại đi lung tung thế hả? Mẹ lo lắng lắm!"

"Bố cũng lo lắm!"

Thằng bé mếu máo: "Tại cô đó, cô đó không cho con gọi điện cho mẹ, không cho con về, con không muốn cô đi đón con, bạn bè hỏi con không biết phải nói gì, con không muốn nói chuyện với cô, tại cô mà ba mẹ ly hôn, con không muốn gặp cô đó nữa..."

Lòng tôi chua xót, thì ra thằng bé biết hết. Có lẽ trong những cuộc nói chuyện giữa người lớn, con nghe được, nhưng con cũng chưa từng hỏi.

Tôi quay mặt sang nhìn Hứa Văn Thành.

"Anh xin lỗi, bố xin lỗi con."

Lau lau nước mắt trên mặt con, kiên nhẫn nói: "Nhưng con không được làm như vậy, có gì phải đợi bố về. Con thấy không, con không nhớ đường về, con đói, con mệt, lỡ có chuyện gì xảy ra với con thì sao?"

"Mẹ con nói đúng, chắc là lúc đó cô bận làm gì thôi, sau này con muốn gì thì nói với bố, không được tự ý bỏ đi."

"Vâng, con xin lỗi bố mẹ."

"Phiền anh về nhà lấy đồ của con đến, quần áo và cặp sách. Sau này anh đến thăm con hay dẫn con ra ngoài chơi cũng được, hoặc là đem đến nhà nội ở vài ngày rồi anh đến ở với con, miễn sao đừng để con gặp cô ta."

"Anh xin lỗi, anh biết rồi. Anh sẽ về nói chuyện lại với cô ấy."

Trái tim tôi yên bình trở lại, dẫn con về nhà.

Lúc anh ta đem đồ đến, còn muốn vào trong xem con một chút. Hôm nay thằng bé thấm mệt, ăn cơm xong không bao lâu đã ngủ rồi, tôi không cho anh ta vào.

Một người trong, một người ngoài.

"Cẩm Chi không phải cố ý đâu, dạo gần đây tính tình cô ấy không được tốt lắm, con đòi về nhiều lần nên cô ấy hơi lớn tiếng, không ngờ lại dọa thằng bé như vậy."

"Hôm nay tôi cực kì hối hận, cũng may con không sao, nếu con có chuyện gì, cô ta vô ý hay cố ý cũng vậy thôi."

Định đóng cửa lại, Hứa Văn Thành nắm tay tôi.

"Tố Dao, cuộc sống của anh sau khi mẹ con em đi rất tệ."

Tôi rút tay về: "Không liên quan đến tôi."

Đóng cửa.

Dường như bắt đầu từ câu nói này, à không, và cả những biểu hiện trước khi nói câu này, khiến cho tôi thấy anh ta ngày càng ghê tởm.









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play