Thụy Nhu

Chương 5 - Đó là bố của bạn trai em


1 năm


*** Vì hai người họ quen nhau rồi nên mình xin để nữ chính gọi nam chính là ‘anh’ thay vì ‘cậu ta’ như ở những chương trước nhé.

Chúng tôi cứ thế mà công khai rồi. Một hôm đang tay trong tay đi dạo khu mua sắm, anh nhận được một cuộc gọi từ em trai. Tôi chẳng nghe được gì hết, chỉ biết là khi cúp máy xong mặt anh hoảng hốt lắm.

“Sao vậy anh?” Tôi nhìn anh, hỏi.

Anh giãn mày, nhìn tôi, cười: “Anh không sao. Bảo bối, em tự về trước nhé, anh có việc phải đi trước.”

“Việc gì vậy ạ?” Tôi không có ý muốn xen vào việc riêng của anh, nhưng đó là cuộc gọi của Lạc Vĩ, mà trông sắc mặt anh còn như thế kia nữa nên tôi cũng hơi thấp thỏm.

“Bố anh xảy ra chuyện, anh đi chút rồi về.” Anh nhè nhẹ vỗ vai tôi.

“Em đi cùng anh.” Tôi gỡ tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh nói.

“Anh sợ bệnh viện đông người, mùi thuốc khử trùng sẽ làm em khó chịu.”

“Không, đó là bố của bạn trai em, em phải đi xem chứ! Đưa em theo đi.” Tôi không muốn níu chân anh lại, cũng không muốn dùng dằng, nhưng thật sự tôi muốn đi theo anh ấy xem. Tôi cũng lo cho chú chứ bộ.

Anh thở dài, xoa đầu tôi rồi nói: “Được rồi được rồi, đưa em theo. Anh đi bắt xe. Bệnh viện đó cũng khá xa đấy.”

Nửa tiếng sau, taxi dừng trước một bệnh viện lớn. Tôi bước xuống, đứng đợi anh trả tiền xe cho tài xế, rồi cùng anh đi vào bên trong. Chúng tôi đi đến một phòng phẫu thuật. Tôi thấy mẹ anh ấy đang ngồi trên ghế dài, khóc thút thít, bên cạnh là bố mẹ tôi và em trai anh ấy. Tôi chạy lại, hỏi: “Lạc Vĩ, bác trai xảy ra chuyện gì thế?”

Cậu nhóc cũng lo lắng lắm. Nó cứ đứng ngồi không yên, nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh trước mặt tôi, cười nhẹ, đáp: “Lúc nãy bố đang ngồi ăn bánh uống trà với mẹ thì bỗng ông ho sặc sụa rồi lên cơn đột quỵ.”

Tôi nghe mà rùng cả mình. Đang mùa hè mà cũng có người đột quỵ sao? Đáng sợ thật.

Tim tôi tự nhiên chùng xuống một cách kì lạ. Tôi hiểu, đến tôi còn đau lòng thế này, dì ấy sao mà chịu nổi chứ. Rồi còn Lạc Vĩ, còn Hạ Thụy nữa.

Anh đứng ở một góc không lên tiếng, cứ trầm mặc nhìn vào chiếc đèn đang nhấp nháy. Tôi nhẹ nhàng bước lại, cầm tay anh, nhẹ giọng: “Chú sẽ không sao đâu anh. Rồi chú sẽ tỉnh lại, sẽ khỏe mạnh như thường ngày thôi mà.”

Anh ấy nhìn tôi, cười khổ, xoa đầu tôi, khẽ “ừm”.

Một tiếng đồng hồ, rồi hai tiếng, chú và các bác sĩ vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Dì càng gào khóc dữ dội hơn nữa, mà Lạc Vĩ cũng rơm rớm nước mắt. Chỉ còn anh vẫn bình tĩnh, nhưng lại trầm lặng đến đáng sợ.

Lát sau, bác sĩ từ trong phòng bước ra, lắc lắc đầu, thở dài: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã yếu lắm rồi. Có khả năng ông ấy sẽ tỉnh lại, nhưng rất thấp.”

“Chồng tôi sẽ tỉnh lại sao bác sĩ?” Như túm được cọng rơm cứu mạng, dì hỏi.

“Tôi không chắc. Tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt. Trong vòng năm ngày, nếu ông ấy không tỉnh lại thì chúng tôi cũng hết cách.”

Thế là chúng tôi lại đợi. Tôi, bố mẹ và hai anh em anh về nhà, để dì ở lại chăm sóc chú.

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, chú vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngày thứ năm chầm chậm trôi qua. Bây giờ đã là ráng chiều. Các y tá cũng vào phòng an ủi dì, chuẩn bị rút ống thở của chú. Dì không khóc nữa, lại nở một nụ cười thật tươi. Nhưng, tôi nhìn thấy ở đáy mắt dì vẫn là một khoảng không vô tận.

Cũng phải thôi, dì yêu chú đến thế kia mà.

Tôi nghe mẹ tôi bảo, dì và chú là bạn học đại học, quen nhau đến lúc ra trường thì kết hôn. Tôi rất khâm phục tình cảm giữa hai người họ, đã từng, và đến bây giờ vẫn như thế.

Tôi biết, hai ngày ở đây, dì đã cầu nguyện rất nhiều. Chỉ là, lần này, ông trời hình như là không nghe thấy lời cầu nguyện ấy của dì rồi.

Bác sĩ bảo dù là đã hết cơ hội, nhưng cứ để chú ở đấy, gia đình cũng chấp thuận. Tôi và mọi người trở về.

Hôm ấy trời trong, không một gợn mây, nhưng sao tôi đứng trước khung cảnh tôi thích lại thấy buồn đến như vậy.

Đến tối, khi ăn cơm, tôi nghe mẹ nói là dì đã ở trong phòng từ lúc về nhà đến giờ, Lạc Vĩ có gọi thế nào dì cũng không chịu ló mặt ra. Bà hỏi tôi còn Hạ Thụy thế nào, tôi bảo anh ấy nhắn tin cho tôi rằng vẫn ổn. Nhưng, nói vậy thôi chứ dùng xong bữa tôi vẫn xin phép bà qua đưa thức ăn cho dì, cũng qua xem anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play