Thụy Nhu

Chương 4 - Mật khẩu là 061199


1 năm


“Trời đất ơi!” Tôi nghe tiếng từ một góc trong vườn nên nhìn qua đó, thấy thằng nhóc Lạc Vĩ lại cầm một chiếc điện thoại hàng xịn trên tay, hình như nó đang quay chúng tôi thì phải, “Anh trai và chị dâu ngọt quá rồi đó!”

“Lạc Vĩ?” Tôi hoảng hốt hỏi, “Em làm gì thế?”

“Nó livestream đó.” Cậu ta nhìn nó, lạnh nhạt trả lời.

Tôi quay người, dùng một ánh mắt sắc lạnh lườm cậu ta.

Cậu ta lập tức giơ tay đầu hàng, ngụy biện:

“Không phải do tôi mà, nó cầm là điện thoại tôi nên tôi biết thôi.” Cậu ta lại hỏi nó: “Sao em biết mật khẩu điện thoại của anh?”

“Điều này quá đơn giản, còn phải hỏi sao?” Nó đắc ý đáp, “Mật khẩu là 061199 không phải sao? Chẳng nhẽ em lại không nhớ sinh nhật chị Nhu? Anh à, anh quá dụng tâm rồi đấy!”

Nó lại chỉ chỉ vào màn hình, nói: “Hai người mau lại đây nhìn phòng livestream bùng nổ này, cả triệu lượt xem. Đọc bình luận của họ nữa này.”

Tôi thò mặt vào màn hình, đọc từng dòng chữ đang chạy chạy:

[Awww, đại thần tỏ tình, lãng mạn chết đi được ^ ^]

[Hai con người này làm tôi muốn sâu răng luôn rồi ~]

[Đại minh tinh làm nũng, đáng yêu chết tôi rồi này <333]

[Chồng tôi thích người khác rồi sao huhu …]

[Trông hai người họ đẹp đôi thật đấy!]

[Ai biết cô gái được Thụy Thụy tỏ tình là ai không cho tôi xin thông tin với???]

[A, tôi biết. Cô ấy hình như là một phóng viên thì phải.]

[Không ngờ Nhu băng lãnh như thế mà lại là đối tượng của đại minh tinh luôn đấy!]

[Ôi trời, đây là Mạn Nhu đó sao? Bây giờ cậu ấy xinh thế này, đến tôi còn muốn hốt về nhà nữa là đại thần.]

Và vô vàn tin nhắn như thế nữa.

“Oaaa, hai đứa nhỏ nhà tôi ngọt quá đi!” Tôi nghe chất giọng nữ ngọt ngào phát ra, là mẹ của cậu ta đang chạy lại chỗ chúng tôi.

“Dì … dì à? Sao dì lại đến đây?” Tôi giật mình, định rụt tay ra khỏi tay cậu ta thì cảm thấy có lực cực mạnh siết tay tôi lại đến phát đau nên chỉ đành để như thế.

“Nè nè, mấy đứa livestream rộn rã cả lên, sao bọn ta không biết được cơ chứ?” Mẹ tôi cũng đi tới, huơ huơ chiếc điện thoại.

“Không hổ là con trai mẹ nha.” Mẹ cậu ấy bật ngón cái, “Tỏ tình cũng trịnh trọng đầu tư như vậy, làm như nhà mình giàu lắm ha? Đã vậy còn cái trò đu xích đu gì thế kia, sến chết đi được. Giá mà ngày xưa bố cậu mà cầu hôn tôi được một góc như thế thì hay biết mấy!”

Rồi, dì nhìn chiếc váy trắng của tôi, bật cười:

“Thảo nào hôm nay con bé lại ăn mặc như váy cưới thế, hóa ra là do con tặng à? Gu thẩm mỹ được đấy!”

Tôi xấu hổ chết đi được, chỉ muốn giấu mặt vào một xó thôi. Cậu ta thấy vậy, xoay người tôi, ôm tôi vào lòng, càu nhàu: “Mẹ làm vợ con ngại rồi này! Mẹ biết cô ấy hay ngại mà lại còn làm thế.”

Tôi thụi một cái khiến cậu ta la lên, buông tay thả tôi ra, lại lườm cậu ta: “Ai là vợ cậu chứ? Đừng có mà tưởng bở.”

“Không, tôi muốn làm vợ cậu cơ ~” Cậu ta đắc ý nhìn tôi, cười, “Câu này lúc nãy là ai ghé vào tai tôi thì thầm nhỉ?”

Thật muốn đánh cho cậu ta một trận mà.

“Thôi thôi, tôi xin hai ông bà.” Lạc Vĩ nãy giờ im lặng lại lên tiếng, “Vẫn đang livestream đấy, chưa tắt đâu nhé!”

“Thì tắt mau đi!” Tôi mắng nó, “Còn định để chị xấu hổ đến bao giờ?”

“Sao lại xấu hổ?” Cậu ta lại nâng cằm tôi lên, “Có chồng đẹp nhất thiên hạ thế này, hỏi ai còn may mắn được như cậu không, xấu hổ cái gì mà xấu hổ chứ!”

“Vâng em tắt ngay đây chị dâu.” Nó cười cười rồi bấm nút kết thúc livestream.



Và, đó là buổi sinh nhật vui nhất từ trước đến nay của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play