Thụy Nhu

Chương 6 - Bạn nhỏ của em cực khổ rồi


1 năm


Tôi bước vào cửa, thấy Lạc Vĩ ngồi trên sô pha trắng, mắt nhìn vô định.

“Em đã ăn cơm chưa?” Tôi bước đến gần, hỏi nó.

“Dạ chưa.” Nó không nhìn tôi, chỉ đáp thế thôi.

Tôi đưa cho nó hộp cơm, chạy vào bếp lấy một đôi đũa, nói với nó: “Chị mang cơm qua này, em ăn đi cho nóng.”

Tôi để lên bàn vì tôi biết nó sẽ chẳng đưa tay nhận đâu.

Tôi toan bước đi thì nghe thấy nó nói: “Trước đây em chưa từng cảm thấy nhà em rộng lớn.” Dừng một chút, nó ngẩng đầu nhìn tôi, nặn ra một nụ cười vừa tươi vừa méo mó, “Nhưng bây giờ, em lại thấy nó trống trải đến lạ thường.”

Rồi, nó lại bảo tôi: “Chị lên trên tầng đi, anh hai đang ở trong phòng, anh cần chị lắm đấy.”

“Chị biết rồi.” Tôi cũng cười với nó rồi bước lên cầu thang.

Tôi đến trước cửa phòng dì, gõ gõ: “Dì ơi, con để cơm ở đây, khi nào dì đói thì ra lấy ăn nhé. Con biết dì buồn, nhưng không được bỏ bữa đâu.”

Tôi lại đi tiếp. Dù có ở lại thì tôi cũng chẳng biết an ủi dì cái gì nữa.

Tôi đến trước cửa phòng của anh, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

“Em mang cơm đến cho anh.” Tôi mở lời.

“Để đó đi, lát nữa anh ăn.” Anh cố giữ chất giọng thật bình tĩnh, “Giờ anh không đói. Em ra ngoài đi, anh muốn ở một mình.”

Tôi không nói gì nữa, để hộp cơm xuống cái bàn nhỏ trong phòng, rồi bước đến gần anh.

“Anh đã bảo em đi ra mà!” Anh quát tôi, nhưng lại không nỡ nên kìm giọng xuống.

Tôi lại bước tới gần anh hơn nữa. Anh lại mở miệng định quát tôi, nhưng tôi đã kịp ôm chặt lấy anh. Tôi cứ đứng đó mà ôm, cũng như truyền hơi ấm của tôi đến cho anh và cho sự lạnh lẽo trong lòng anh. Anh không vùng vẫy, không ôm lại tôi, cứ để yên như thế.

Lát sau, tôi thấy bụng mình ươn ướt.

Anh khóc rồi.

Vừa buồn lại vừa đau lòng, tôi phải cố nuốt giọt nước mắt chực rơi của mình. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

Chúng tôi cứ để như thế một lúc lâu. Tôi nghe thấy anh nghẹn ngào vừa nấc lên vừa nói: “Bố anh sẽ không trở về nữa rồi sao? Anh nhớ ông ấy …”

“Bạn nhỏ của em cực khổ rồi.” Tôi lại xoa đầu, vỗ lưng anh, “Cứ khóc đi, em ở đây.”

Anh gào khóc. Chất giọng trầm ấm ngày thường hay vỗ về tôi, bây giờ sao lại làm tôi xót xa đến thế? Nhưng, tôi vẫn cứ phải thật mạnh mẽ trước mặt anh.

Anh khóc đến mệt lả cả người, nằm xuống ngủ thiếp đi. Còn áo tôi thì ướt nhẹp, ướt đến mức chẳng thể mặc nổi. Tôi cũng chẳng còn nghe thấy tiếng ồn bên phòng nữa, chắc dì cũng đã mệt lắm rồi.

Tôi lục trong tủ lấy cái áo nhỏ nhất của anh mặc vào, nhưng vẫn hơi rộng.

Tôi nằm xuống bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt anh. Bạn trai của tôi thật đẹp. Tôi đưa tay sờ lên đôi mắt nhắm chặt của anh, sưng húp hết cả rồi. Anh vẫn đang nhíu mày, chẳng biết mơ thấy gì mà không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay tôi. Tôi khẽ vỗ về: “Em đây, em đây, không sao.”

Tôi nghĩ, trong tình huống này, anh đã rất mạnh mẽ rồi. Đổi lại nếu là tôi, tôi sẽ không làm tốt như anh đâu. Vừa có thể lo chuyện gia đình, lại vừa có thể dỗ dành tôi.

Anh không cần phải gắng gượng nữa, vì đã có em ở đây rồi.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên má anh, lại cầm điện thoại lên, nhắn tin với mẹ.

[Tối nay có thể con sẽ về muộn mẹ nhé.]

[Ừ.] Mẹ tôi lại nhắn, [Dì sao rồi con?]

[Dì cứ nhốt mình trong phòng mãi, chắc cũng mệt lả thiếp đi rồi. Con đã để cơm trước cửa phòng dì rồi mẹ.]

[Ừ, cứ để dì khóc đi, cô ấy cũng đau buồn lắm mà. Con đang ở cùng bạn trai sao?]

[Vâng.] Tôi trả lời.

[Đang làm gì thế?] Mẹ tôi hỏi.

[Anh ấy cũng buồn lắm, giờ cũng đang ngủ. Con đợi anh ấy dậy rồi cho anh ấy ăn sau.]

[Chăm sóc thằng bé cho tốt nhé, nó đã vất vả rồi, thường ngày cũng là nó lo cho con đến thế cơ mà. Mà con xem qua Lạc Vĩ chưa? Em nó sao rồi?]

[Thằng bé ăn cơm rồi, để bây giờ con đi xem.]

Tôi nhắn rồi thả điện thoại xuống giường, cố hết sức đi thật khẽ xuống lầu.

Thằng nhóc ngủ rồi, còn ngủ rất ngon. Nó nằm trên sô pha, co rúm cả người lại.

Tôi đắp chăn lên cho nó, dọn dẹp bát đũa nó vừa ăn xong, tắt đèn trong phòng khách, rồi lên lại trên phòng. Tôi rón rén mở cửa, lại thấy anh đã dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh.

“Em vẫn luôn ở đây sao?” Nhìn thấy tôi, anh hỏi.

“Vâng.” Tôi đến bàn, bưng bát cơm đến trước mặt anh, “Anh ăn cơm nhé, đừng nhịn đói, không tốt cho bao tử.”

“Anh không muốn ăn.” Anh cười, “Làm bẩn áo em rồi, anh xin lỗi.”

Tôi cũng nhìn anh, khẽ mỉm cười, lắc đầu.

Nhìn chúng tôi bây giờ, chắc cũng chả khác đôi vợ chồng mới cưới là bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play