Thụy Nhu

Chương 3 - Tỏ tình với cậu đó


1 năm


“Nè nè, em dẫn chị ra cái nơi tối om này làm gì thế?” Tôi bỗng thấy hơi ngờ ngợ trong lòng, sao nó lại dẫn tôi ra này? Có khi nào lát nữa nó sẽ dí mấy con sâu róm bò lúc nhúc vào mặt tôi không? Tôi khóc cho nó xem ngay đấy.

Tôi nghe tiếng búng tay ở đâu đó, và mọi thứ bỗng sáng lên.

Lạc Vĩ biến mất rồi???

Tôi trố mắt nhìn xung quanh, thật nhiều hoa hồng, trắng, đỏ đều có. Cảnh tượng này, giống y chang trong mấy cái tiểu thuyết ngôn tình năm xu khi xưa tôi hay đọc. Nhưng, ai lại bày mấy thứ vừa lãng mạn vừa phí tiền này ở đây?

Và rồi, thật bật ngờ, tôi thấy một người từ trên trời chậm chậm sà xuống. Nói đúng hơn là cậu ta ngồi trên một miếng gỗ nhỏ nhỏ như cái xích đu và từ từ thả dây xuống. Cậu ta làm trò gì vậy? Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu ta định làm tôi đứng tim chết luôn chắc?

Cậu ta hạ dây rồi nhảy xuống đất, đứng trước mặt tôi với một bó hoa hồng màu hồng. Đột nhiên cậu ta, với chất giọng trầm ấm và ánh mắt trìu mến tôi chưa từng thấy bao giờ, nói với tôi: “Mạn Nhu, tôi thích cậu.”

“Hả?” Tôi bất ngờ đến ngây ngốc. Cái gì nữa vậy trời?

Cậu ta cũng nhắc lại, lần này cậu ta nói to hơn: “Tôi thích cậu, cậu làm bạn gái tôi nhé?”

Chuyện này xảy ra như thật mà cũng như mơ, khiến trái tim tôi đập rộn ràng, mặt đỏ ra đến tận mang tai. Đừng nói là cậu ta lại bày trò phá tôi đấy nhé?

“Cậu mới chơi sự thật và thử thách thua sao?” Tôi nhìn cậu ta, hỏi.

“Trong đầu cậu nghĩ gì thế?” Cậu ta phì cười, vẹo má tôi, “Là lời thật lòng đấy!”

“Đùa cũng vừa phải thôi nhé!” Tôi lại làm ra vẻ lạnh lùng, hằn giọng.

“Tôi không đùa mà. Phải làm sao để cậu tin tôi chứ?” Cậu ta cúi đầu, liếc mắt đi chỗ khác, làm ra vẻ ủy khuất lắm vậy. Sao tôi lại quên mất cậu ta là diễn viên nhỉ?

“Thật sự là cậu thích tôi?” Tôi lại nhìn cậu ta, đầy nghi hoặc.

Lần này cậu ta không mở miệng nữa. Làn da trắng mịn của cậu ta lại hiện thêm một tầng đỏ nữa. Tôi thoáng qua, thấy trong mắt cậu ta long lanh một lớp nước. Thật là, trái tim tôi cũng không phải băng đá mà, như thế này đáng yêu chết mất.

“Từ khi nào?” Tôi mỉm cười, nhận lấy bó hoa trong tay cậu ta.

Cậu ta lại im lặng không trả lời.

Thấy tôi đưa tay định chạm vào mặt, cậu ta ngoảnh đi chỗ khác. Con người này, sao lại lúc nắng lúc mưa thế nhỉ? Cậu ta không biết rằng làm thế này tôi sẽ càng muốn trêu chọc cậu ta hơn sao?

Tôi dùng một tay giữ cằm cậu ta lại, tay còn lại nhẹ nhàng lau nước rưng rưng trên đôi mắt đang trừng tôi kia, lại dỗ dành: “Để im. Ngoan nào, sao lại khóc?”

Xong, tôi thả tay xuống, lại cầm bó hoa huơ huơ trước mặt mà cười: “Tôi tin rồi, tôi tin rồi, được rồi chứ, không khóc nhé.”

Một tay cậu ta nắm một góc váy của tôi, chặt đến mức chiếc váy muốn nhàu cả rồi. Cậu ta thế này là đang làm nũng với tôi sao?

Tôi khó khăn gỡ từng ngón tay cậu ta ra. Tôi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta, thấy trong đôi mắt đó có sự bàng hoàng và trống rỗng khó tả. Thật là hết cách mà.

Tôi ôm lấy cậu ta thật chặt, nói: “Sao bây giờ mới nói chứ? Tôi cũng thích cậu …” lại hạ giọng, nói thật khẽ như chỉ để mình tôi nghe thấy, “… từ rất lâu rồi.”

“Vậy cậu sẽ đồng ý làm bạn gái tôi chứ?” Tôi nghe giọng cậu ta mừng rỡ.

“Không.” Tôi nhón chân, cố rặng ra chất giọng thật ngọt ngào mà nói nhỏ vào tai cậu ta, “Tôi muốn làm vợ cậu cơ.” Rồi nhanh chóng thả tay ra.

Tôi bình tĩnh lại đôi chút, chỉ tay vào một chùm hoa đang phát ra ánh sáng trắng hồng trong sân rồi lườm cậu ta, hỏi: “Cậu làm cái trò gì đây?”

“Tỏ tình với cậu đó.” Cậu ta lại xoa xoa đầu cười ngu.

“Tỏ tình thì tỏ tình, bày vẽ thế này làm gì cho tốn tiền?” Tôi cao giọng mắng.

“Lẽ nào không đẹp sao?”

Đó, lại nữa.

Cậu ta lại giở trò làm nũng với tôi, trề môi, nước mắt rưng rưng nữa rồi kìa. Cậu ta biết là làm thế tôi sẽ không nỡ nặng lời với cậu ta hay sao ấy.
Tôi lúng túng trả lời: “Đẹp … nhưng mà … thế này phí tiền quá rồi.”

Cậu ta lại xoa đầu tôi: “Vợ tôi vui là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play