Thụy Nhu

Chương 2 - Cùng cậu tổ chức sinh nhật


1 năm


Xe vừa vào khỏi cổng liền tắt máy. Cậu ta bước ra rồi đi một vòng qua bên còn lại mở cửa cho tôi. Chuyện lạ gì đây?

Tôi thấy mẹ cậu ta đứng trong sân làm đồ nướng, xung quanh có bố cậu ta đang quét sân và bố mẹ tôi đang treo tua rua và bong bóng trang trí. Em cậu ta từ trong nhà bưng một chồng chén đĩa ra đặt lên bàn. Nhìn thấy chúng tôi, nó nhếch mép, trêu: “Ông Thụy bữa nay ga lăng đến vậy luôn sao?”

“Bớt nói nhảm vài câu đi.” Cậu ta liếc nó, hừ lạnh rồi bỏ đi.

Tôi bước đến gần, nhướn người xoa đầu nó: “Sao cậu lại mắng em mình như vậy chứ? Lạc Vĩ đáng yêu đến thế cơ mà.” Hình như nó cũng vui vẻ hưởng thụ lời khen của tôi lắm.

Cậu ta vừa bước vào nhà vừa nói vọng ra: “Thích thì nhận về nuôi đi, cho cậu đấy.”

“Cho tôi thì tôi xin nhận nhé.” Tôi nói rồi thả tay xuống, quay lại nhìn Lạc Vĩ, “Cậu ta bị gì vậy? Lúc nãy trên xe còn hồ hởi lắm cơ mà, sao bây giờ lại cọc cằn thế?”

Giờ lại đến lượt nó vò tóc tôi, y như cái cách anh nó làm với tôi mấy năm trước: “Chắc anh hai thấy vợ mình khen em nên ghen đấy.”

“Rối tóc chị bây giờ.” Tôi gỡ từng ngón tay nó ra một cách khó khăn, “Vợ với chả chồng gì chứ! Đừng chọc chị hoài như thế. Mà … hình như em cũng năm ba rồi nhỉ? Chắc cũng để ý ai rồi chứ? Chia sẻ chị nghe với nào.”

Nó nghe thế liền đỏ mặt, ngại ngùng, gãi gãi đầu, cười ngu đến lạ. Tôi nhìn nó đến trợn tròn cả mắt.

Cậu ta lại khoan thai đi ra, ném vào tay tôi một cái túi, mặt không biểu cảm nói: “Mau thay bộ đồ nhạt nhẽo của cậu ra đi. Cái này là quà sinh nhật bổn thiếu gia khó khăn lắm mới tránh được đám nhà báo mà mua cho cậu đấy.”

Tôi cầm túi quà không hề khách sáo, lườm cậu ta, rồi cũng bỏ đi về nhà.

Tôi mở cái túi cậu ta tặng, không khỏi sửng sốt. Là một chiếc váy dài màu trắng. Chiếc váy có nhiều tầng, mỗi tầng đều có một lớp bèo nhún nhẹ nhàng. Phần tay áo ngắn, phồng, được làm bằng vải ren mỏng nhẹ mà kín đáo. Đi kèm theo chiếc váy là một đôi găng tay màu trắng và một chiếc cài hoa. Hẳn là cũng khá tốn tiền đi.

Tôi mặc nó lên, ngắm nhìn mình trông gương. Quả thật rất nữ tính, khác hẳn với tôi thường ngày. Người như cậu ta mà lại có thể tặng tôi món quà tinh tế sang trọng này sao?

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp mặc nó qua nhà cậu ta.

Vừa bước vào sân, tôi thấy cậu ta trong bộ vest đen đứng khoanh tay nhìn bàn tiệc nhỏ trước mắt. Cậu ta hôm nay còn đẹp hơn mọi ngày.
Cậu ta nhìn qua tôi, lại nhe răng cười: “Sao? Bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc rồi chứ gì?”

Tôi bước tới gần cậu ta hơn, ngẩng đầu nhìn, đáp: “Tôi đang nghĩ cậu như thế này mà bị chụp được rồi đăng lên báo thì phiền đấy.”

Cậu ta đang định mở miệng thì mọi người từ xa đi đến. Mẹ cậu ta thốt lên: “Ôi trời, hai cái đứa này, làm gì mà như cô dâu chú rể thế?”

“Mẹ ơi, mẹ thật là!” Lạc Vĩ đứng bên cạnh nói, “Người ta đang tình tứ lãng mạn thế mẹ lại xen vào làm gì chứ?”

“Ài, đâu phải là lỗi của một mình mẹ đâu chứ!” Dì đi đến bên cạnh, cầm tay tôi, “Mạn Nhu hôm nay xinh quá nè! Muốn làm con dâu dì không?”

Bố mẹ tôi bật cười, làm tôi cũng cười theo, trong lòng lại khẽ thở dài. Cầu mà chẳng được đấy dì à.
Buổi tiệc diễn ra khá vui vẻ, chủ yếu là lời chúc mừng sinh nhật của mấy vị phụ huynh và Lạc Vĩ, còn có lời khen của bố mẹ tôi dành cho Hạ Thụy hay là bố mẹ cậu ta dành cho tôi.

Ăn đủ thứ rồi lại ăn thêm bánh kem, tôi no đến chẳng còn sức mà đứng lên. Sau một lúc lâu từ chối đủ kiểu, tôi cũng thoát khỏi sự ép ăn của mẹ cậu ta. Thật là, dì ấy còn nhiệt tình hơn cả mẹ tôi nữa.

Tôi đi dạo trong sân nhà cậu ta, lại ngồi lên xích đu trắng đặt giữa sân mà đong đưa.

Sau đó, một tiếng “Tách” phát ra khiến tôi giật cả mình. Là em trai cậu ta. Cậu nhóc trong bộ đồ màu xanh cầm chiếc máy ảnh trên tay, nhìn tôi cười khì: “A, bị chị phát hiện rồi.” Phải rồi, thằng bé học Nhiếp ảnh mà, sao tôi lại quên nhỉ.

“Em làm gì mà thập thò ở đó thế?” Tôi nhìn nó đầy khó hiểu.

“Anh hai bảo em ra đây chuyển lời cho chị, anh ấy có việc muốn nói với chị. Nhưng em vừa ra thì thấy chị ngồi trên xích đu, nhìn đẹp quá nên em chụp thôi. Nếu chị muốn thì em gửi cho.”

“Được rồi, vậy …” Tôi đưa mắt nhìn quanh, “Cậu ta ở đâu? Anh hai em ấy.”

“Đi theo em.” Nó nói rồi quay lưng bước đi. Tôi cũng đi theo sau nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play