Thụy Nhu

Chương 1 - Tôi có một cậu bạn hàng xóm


1 năm


Tôi có một cậu bạn hàng xóm, sống ở đối diện nhà tôi. Nói đúng hơn, tôi và cậu ta là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ, cậu ta đã được rất nhiều người khen đáng yêu, lớn lên lại càng đẹp trai. Đã vậy, cậu ta còn cực kỳ thông minh, thành tích học tập cũng có thể được tóm gọn trong một chữ: Tuyệt! Trông qua, cậu ta dường như chẳng có khuyết điểm nào cả. Vì thế, khi còn đi học, cậu ta được tất cả mọi người yêu quý. Cậu ta chính là “giáo thảo lạnh lùng” của trường tôi, từ cấp một đến hết cấp ba.

Đúng vậy, cậu ta rất băng lãnh. Cũng chính vì vậy mà bọn nữ sinh cứ mê cậu ta như điếu đổ. Thế nhưng, đối với tôi, cậu ta vẫn cứ là thằng nhóc hay trêu chọc tôi như lúc nhỏ thôi. Nhờ đó mà khi còn đi học tôi trở thành đối tượng bị ghét nhất trường, ít nhất là trong mắt bọn con gái. Thôi kệ, tôi cũng có mấy quan tâm đâu.

Cô bạn thân của tôi hồi cấp ba cũng hâm mộ cậu ta lắm. Có lần cô ấy ngồi nhìn tôi rồi hỏi: “Cậu với Hạ Thụy thân nhau lắm à?”

“Không, chỉ là bạn từ nhỏ thôi.” Tôi cười nhạt, đáp lời cô ấy.

Sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng con mắt lấp lánh. Thôi đi, làm như tôi muốn lắm vậy.

Cậu ta tên là Hạ Thụy. Tôi chẳng hiểu sao bố mẹ cậu ta lại đặt cho cậu ta cái tên lạ như thế, nhưng nghe cũng hay hay. Bố mẹ tôi sau đó cũng đi tra cứu cả ngày rồi đặt cho tôi một cái tên rất Hán: Mạn Nhu. Do vậy mà chúng tôi rất hay bị nhầm là con lai.

Cậu ta sinh ngày ba mươi tháng Mười, còn tôi, sinh sau cậu ta đúng một tuần, ngày sáu tháng Mười Một. Chúng tôi có cùng một cung hoàng đạo, là cung Thiên Yết. Vì thế, tử vi nói chúng tôi không hợp nhau. Tôi nghĩ, không hợp thì không hợp thôi, có sao đâu.

Dần dần lớn lên, cậu ta nhờ có vẻ ngoài và giọng nói của mình mà gia nhập giới giải trí. Còn tôi thì chỉ ngày ngày đi làm như một nhân viên văn phòng bình thường. Vì vậy mà thời gian tôi và cậu ta gặp nhau cũng ít lại, chẳng còn thân với nhau được như trước.

Tôi thừa nhận, tôi là người có ngoại hình rất bình thường, nếu không muốn nói là mờ nhạt, mà tôi thì cũng không thích chải chuốt chưng diện. Vì thế, cuộc sống của tôi trải qua từ trước đến giờ đều rất bình an. Tôi cũng chỉ muốn an phận với cuộc sống hiện tại, thêm vài ba năm nữa đủ hai mươi bảy tuổi thì kiếm ai tạm ổn rồi kết hôn thôi. Dù sao thì tôi cũng chẳng thể lấy người tôi thích.

Tôi đi về nhà sau một ngày dài mệt mỏi làm việc ở văn phòng. Thường ngày tôi đi xe khách, nhưng hôm nay tôi chọn đi bộ. Tôi rất thích ngắm cảnh mặt trời lặn dần trên đỉnh núi phía Tây. Hình ảnh kết thúc của một ngày, tuy buồn nhưng đẹp mà, phải không? Tôi híp mắt nhìn năm ngón tay mình giơ trước mặt, thầm nghĩ dãy núi cao cao kia xa thật đấy.

… Giống như cậu vậy, tôi mãi chẳng thể chạm tới.

Đang thẩn thơ với dòng suy nghĩ miên man, tôi nghe tiếng kèn xe bíp bíp ở bên cạnh. Tôi cứ mặc kệ và đi tiếp, nhưng nó lại ồn ào và phiền phức thật. Tôi nổi cáu, quay qua mở miệng chực mắng thì kính cửa sổ hạ xuống và một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra. Cậu ta đeo kính râm, kéo khẩu trang xuống rồi nói với tôi: “Lên xe, tôi đưa cậu về nhà.”

Tôi cũng chẳng ngần ngại mà tự mở cửa, ngồi vào bên cạnh cậu ta, mặt không cảm xúc hỏi: “Sao tự dưng hôm nay lại tốt tính thế?”

Cậu ta lấy cái kính mắt ra, cũng gỡ cái khẩu trang đen trên mặt, nhe răng cười: “Bổn thiếu gia có khi nào không tốt với cậu cơ chứ?”

“Ồ?” Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, “Vậy chắc thiếu gia nhà cậu quên những lần cậu trêu chọc tôi rồi chứ gì?”

Tôi đưa tay chống cằm nhìn ra ngoài, hỏi: “Cậu không sợ bị phóng viên phát hiện à?”

Ánh mắt cậu ta vẫn đang nhìn tôi thoáng qua chút khó hiểu: “Cậu chẳng phải phóng viên sao? Thế thì tôi còn sợ cái gì?”

Tôi mới không thèm đôi co với tên não tàn như cậu ta nữa.

Cậu ta lại nhìn con đường tấp nập xe kia, tựa như bâng quơ mà nói: “Mẹ tôi bắt hôm nay phải về nhà sớm để tổ chức tiệc sinh nhật.”

“Sinh nhật ai? Lạc Vĩ sao?” – Lạc Vĩ là em trai cậu ta, nhỏ hơn tôi ba tuổi, rất ngoan ngoãn, lễ phép lại dễ thương.

“Gì chứ? Cậu có bệnh sao?” Cậu ta đưa tay sờ trán tôi, “Tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi và cậu đấy!”

Tôi sực nhớ lại. À, đã qua tháng Mười Một rồi nhỉ. Thế mà tôi lại quên mất.

Mẹ tôi và mẹ cậu ta là bạn thân từ cấp hai, đã hẹn sau này sẽ cùng nhau kết hôn, cùng nhau sinh con. Sau đó, chẳng hiểu sao mà ngày sinh của tôi và cậu ta gần gần nhau, nên hai nhà đã thống nhất lấy ngày ba tháng Mười Một làm ngày tổ chức sinh nhật chung cho tôi và cậu ta.

Tôi quay đầu qua nhìn cậu ta. Tôi thừa nhận, tôi không thể tránh khỏi cái đập dồn dập của trái tim trước cái khuôn mặt và thân hình này của cậu ta. Vừa cao, vừa ốm, lại vừa mạnh mẽ. Đường nét dứt khoát, ngũ quan sắc sảo, sóng mũi cao và đôi môi mỏng mím chặt.

Thật ra, tôi phát hiện ra tôi thích cậu ta từ khi còn học cấp hai, và đó vẫn luôn là bí mật của tôi cho đến bây giờ, khi tôi đã hai mươi bốn tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play