Cánh cửa vừa đóng lại, Ôn Nịnh
đã bị Thẩm Ngật ôm lấy eo, tấm lưng dựa vào cánh cửa.
Anh cúi đầu xoa chóp mũi cô,
cụp mi mắt lại nhưng lại không nói gì.
Ôn Nịnh giơ tay ôm lấy cổ
anh, cười hỏi: “Lại ghen tuông à?”
“Không có.” Thẩm Ngật thấp
giọng phản bác.
Nhưng phản ứng của anh rõ
ràng cho thấy anh đang ghen, chẳng qua anh không chịu thừa nhận mà thôi.
Ôn Nịnh chủ động hôn lên đôi
môi mềm mại của anh, giải thích nói: “Anh ấy giúp chúng ta trông nom đứa bé cả
đêm, bây giờ đã khuya như vậy, một mình trở về không hay lắm đâu.”
“Anh biết, chỉ là…” Thẩm Ngật
cắn nhẹ môi trên, hơi thở vừa ấm nóng vừa ẩm ướt: "Thấy hai người cùng
nhau chăm sóc Mộ Ý, anh không vui chút nào." Trông hai người cứ như vợ chồng
thật, còn anh chẳng khác gì người ngoài cả.
Anh để ý chính là chuyện này
đấy!
Ôn Nịnh nghe vậy không khỏi
bật cười: "Không phải anh nói Văn Nghiêu sẽ giúp anh chăm sóc đứa nhỏ ở
công ty sao? Sao chuyển sang ở nhà lại không được cơ chứ?"
Thẩm Ngật mím môi: “Lúc ở
công ty không có anh ở đó.” Cho nên đương nhiên không cảm thấy khó chịu rồi.
"Chẳng phải anh cũng ở
nhà sao? Anh sợ cái gì chứ?"
Thẩm Ngật ngừng nói, nhưng vẫn
bày ra cái vẻ mặt ủ rũ không chịu được.
Ôn Nịnh cười lớn ra tiếng,
ôn nhu dỗ dành anh: "Anh đừng ghen tị nữa, Văn Nghiêu chỉ giúp anh chăm
sóc Mộ Ý thôi, anh ấy đâu phải đang giúp em đâu."
Thẩm Ngật lúng túng nhỏ giọng
nói: "Anh ta dám chắc."
Chăm sóc Mộ Ý thì được,
nhưng tuyệt đối không được chăm sóc cho Ôn Nịnh.
Ôn Nịnh khẽ thở dài: “Khất
Khất à, bên cạnh Văn Nghiêu không còn ai khác, anh ấy rất cô đơn, ở cùng con bé
cũng coi như cho anh ấy có chỗ dựa.”
Thẩm Ngật hạ giọng trả lời:
“Anh biết rồi.” Cho nên anh mới đồng ý để Văn Nghiêu chăm sóc Mộ Ý cùng với
anh.
Thẩm Ngật đã từng nghĩ rằng
nếu anh và Văn Nghiêu đổi chỗ cho nhau, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể trở
thành bạn bè với Ôn Nịnh và chồng cô ấy giống như Văn Nghiêu bây giờ. Anh không
thể bình tĩnh nhìn Ôn Nịnh yêu đương với người khác, có con với người khác rồi
cả đời bên nhau mãi được.
Nếu là như vậy, có lẽ anh sẽ
lựa chọn đi đến một nơi không có ai quen biết, sau đó lẳng lặng rời khỏi nơi
này.
Tuy rằng anh và Văn Nghiêu lựa
chọn khác nhau, nhưng lại có một điểm chung, chính là dù có được Ôn Nịnh yêu
hay không, nhưng cả đời này cũng sẽ không tìm ai khác.
Là tình địch với nhau, Thẩm
Ngật đương nhiên hy vọng Văn Nghiêu cách Ôn Nịnh càng xa càng tốt.
Nhưng là bạn thân với nhau,
Thẩm Ngật không muốn đối xử tàn nhẫn với anh ta như vậy.
Nếu Văn Nghiêu chỉ coi Ôn Nịnh
là bạn bè và biết giữ chừng mực thì tốt, về điểm này Thẩm Ngật có thể chấp nhận
được.
Chỉ cần trong lòng Ôn Nịnh
luôn hướng về phía mình anh là được.
"Vừa vặn anh ấy cũng có
thể giúp anh chia sẻ gánh nặng, không phải rất tốt sao?"
Thẩm Ngật gật đầu, đồng ý với
lời nói của Ôn Nịnh, nhưng vẫn không quên kéo tay cô hỏi: “Vậy em nên quan tâm
đến anh nhiều hơn một chút.”
“Được, em chỉ nhìn anh,
không nhìn người khác.” Trong mắt hiện lên ý cười, Ôn Nịnh nhịn không được lại
nhón chân lên hôn anh.
-------------
Từ đó về sau, cứ đến cuối tuần
Văn Nghiêu sẽ đến chỗ họ, giúp họ chăm sóc cho Ôn Mộ Ý.
"Bộ quần áo này cậu giặt
thế nào vậy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.