Trong suốt kỳ nghỉ đông, Ôn Nịnh và Thẩm Ngật đều ở trong nhà với hệ thống
lò sưởi ấm áp.
Ngoài trời gió lạnh đang gào thét, hai người ngồi trên tấm thảm len mềm mại
đọc sách, xem phim và chơi game.
Khi bông tuyết bắt đầu rơi, nhìn vào trong phòng sẽ thấy sách và tay cầm bị
vứt sang một bên, hai người thân mật ôm nhau, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi
cùng nhau uốn éo.
Mùa đông qua đi, lớp tuyết đọng trên cành dần tan, cây lựu đã mọc ra chồi
non mới.
Rất nhanh sẽ đến tiết Thanh Minh.
*Tiết thanh minh: Ngày lễ Tết
Thanh Minh không có ngày cố định thời gian bắt đầu từ ngày 4-5/4 (sau khi kết
thúc tiết xuân phân) và kết thúc vào khoảng 20-21/4 dương lịch (khi bắt đầu Tiết
Cốc Vũ). Vào ngày lễ này con cháu cùng nhau kéo về thăm mộ của tổ tiên, cùng
nhau dọn dẹp quét rửa mộ phần và bày mâm cúng cho tổ tiên mong tổ tiên phù hộ
cho con cháu luôn khỏe mạnh bình an.
Mưa xuân cũng trở nên nặng hạt hơn, cần gạt nước gạt qua gạt lại, một chiếc
Mercedes màu đen đang chạy trên con đường nhựa.
Trong núi mưa sương mù mịt, rừng rậm được mưa gột rửa một trận khiến cho lá
cây càng thêm xanh tươi, giọt nước từ đầu lá nhỏ xuống tựa hồ cũng có màu xanh
của lá cây.
Xe dừng lại dưới chân núi, một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi ghế lái,
trên ngón tay thon dài của anh cầm một chiếc ô màu đen, đi vòng qua bên kia xe
đỡ một người phụ nữ mặc váy đen bước ra khỏi xe.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nịnh đến thăm nghĩa trang này.
Bia mộ của mẹ Thẩm Ngật được đặt ở đây.
Đi qua những tấm bia mộ giống nhau, cả hai dừng lại trước một ngôi mộ riêng
biệt ở góc đông nam của nghĩa trang.
Bia mộ chỉ có một hàng chữ đơn giản, bên trên dán một tấm ảnh của người phụ
nữ, trước bia mộ, cầu thang được dọn dẹp sạch sẽ, có một bó hoa và cây xanh
xinh đẹp, vài cánh hoa bị nước cuốn đi, rơi vào những vũng nước ở bên cạnh.
“Những thứ này hẳn là bố của anh để lại, ông ấy thường xuyên đến nơi này.”
Thẩm Ngật giải thích.
Ôn Nịnh chậm rãi gật đầu.
Sau đó, Ôn Nịnh cầm ô, Thẩm Ngật cúi người giúp mẹ quét mộ.
Anh không nói nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Con đã kết hôn rồi, hiện tại đang
sống vô cùng tốt.”
Sau đó, bên cạnh bó giấy lưu niệm màu xanh nhạt, anh nhẹ nhàng đặt xuống một
bó hoa loa kèn trắng tinh khôi.
Ánh mắt của Thẩm Ngật liếc nhìn người phụ nữ trên tấm bia đầy vẻ phức tạp,
sau đó anh thu hồi tầm mắt, ôm lấy vai Ôn Nịnh, tay còn lại cầm ô nói: “Đi
thôi.”
Mùa xuân ở Nam Khê cũng ngắn ngủi giống như mùa thu vậy, khiến cho người ta
không kịnh tinh tế cảm nhận, thời tiết liền bắt đầu nóng lên, mùa hè chính thức
xuất hiện.
Một đêm nọ, lúc Ôn Nịnh ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy bầu trời đầy sao
xinh đẹp, liền vội vàng gọi Thẩm Ngật ra sân ngắm sao.
Ôn Nịnh ngồi trên xích đu, chậm rãi đung đưa: “Trời hôm nay đúng là đẹp hiếm
thấy, trên trời cũng xuất hiện rất nhiều sao.” Những ngôi sao rải rác trong màn
đêm xanh đen, giống như những đốm sáng nhỏ chìm vào dải ngân hà.
“Đúng vậy.” Thẩm Ngật đứng bên cạnh xích đu, cùng cô nhìn lên bầu trời đêm.
“Ồ, đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy anh ở Công viên Khoa học Kỹ thuật.”
Thẩm Ngật hơi ngạc nhiên trả lời: “Em cũng đến đó sao?”
Ôn Nịnh gật đầu: “Em đi đến đó cùng với khách hàng.”
“Sao em không nói cho anh biết?”
“Không phải anh phải đi dự hội nghị thượng đỉnh trong ngành hay sao? Em sợ
rằng sẽ ảnh hưởng đến anh cho nên chưa nói. Hơn trong suốt quá trình em đều đi
cùng với khách hàng, không có thời gian để xem điện thoại.”
Trò chuyện một hồi, gió chiều cũng không biết đã ngừng thổi từ khi nào,
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.