Từ phòng họp đi ra, Thẩm Ngật rũ mắt giao cho Tống Cao Lãng làm một chút
chuyện, đi qua chỗ ngoặt không ngờ lại đụng phải một người quen.
Văn Nghiêu vẫn luôn là mái tóc ngắn màu đỏ rực rỡ, trên người mặc một chiếc
áo sơ mi rộng thùng thình, tay cầm theo chiếc áo vest, sự khác biệt lớn nhất so
với trước kia chính là dưới mắt có một vết xanh, hốc mắt cũng có chút lõm sâu
vào.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Thẩm Ngật ngừng nói, môi của Văn Nghiêu
cũng mím lại.
Sự im lặng lan rộng ra giữa hai người.
Tống Cao Lãng cúi người xuống, yên lặng đứng ở một bên, nỗ lực giảm bớt cảm
giác tồn tại của chính mình xuống thấp nhất có thể.
Văn Nghiêu dùng tay phải xoa xoa cổ, dùng giọng điệu thăm dò phá vỡ cục diện
bế tắc: “Muốn nói chuyện sao?”
Thẩm Ngật yên lặng nhìn hắn hai giây, đè nén lại cảm xúc trong đáy mắt, thấp
giọng nói giống như không có chuyện gì xảy ra vậy: “Tới văn phòng của tôi đi.”
Sau đó anh liền yêu cầu Tống Cao Lãng đem văn kiện đưa đến bộ phận phát triển
ở tầng dưới, sau đó liền đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Văn Nghiêu đi theo phía sau anh, sau đó đóng cửa lại.
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Ngật, Văn Nghiêu vội chớp chớp mắt, nở một nụ
cười gượng gạo, chủ động đề cập “Sắp tới tôi sẽ đi Nam Thành, khoảng thời gian
tới cũng sẽ không trở về.”
Thẩm Ngật đem đồ vật đặt ở trên bàn làm việc, cũng không có phát biểu ý kiến.
“Khi nào thì hai người kết hôn?” Văn Nghiêu lại hỏi.
Thẩm Ngật xoay người lại nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng nói: “Sao cậu
lại biết chúng tôi muốn kết hôn?”
“Trước đó Ôn Nịnh đã nói qua với tôi rồi.” Văn Nghiêu che giấu chuyện lúc
đó Ôn Nịnh hỏi hắn có muốn tiếp tục làm tiểu tam hay không.
Nếu hiện tạo bọn họ đã quay lại với nhau vậy thì hắn cũng không muốn quan hệ
giữa hai người bọn họ xảy ra hiềm khích vì mình.
Thẩm Ngật trả lời câu hỏi cuối cùng của hắn: “Vào tháng sáu.”
Bây giờ đã là cuối năm, cách thời gian bọn họ kết hôn cũng không còn xa nữa.
Văn Nghiêu khẽ gật gật đầu: “Ừm.”
Biểu tình của hắn có chút xấu hổ, giọng điệu phức tạp nói lời chúc mừng:
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Thẩm Ngật do dự nửa phút, hơi cúi đầu, thái độ bình thản mà xin lỗi “Lần
trước tôi không nên đánh cậu, xin lỗi.”
Văn Nghiêu đột nhiên có một cảm giác được sủng mà sinh ra kinh sợ, lại có
chút hổ thẹn khó nói thành lời, vội vàng nói “Không có việc gì, vẫn là tôi nên
với cậu nói lời xin lỗi thì mới đúng.”
Chuyện này đúng thật là do anh ta cư xử không đúng mực, không coi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.