Sau khi từ Nam Thành trở về, Ôn Nịnh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Ngật có chút kỳ
lạ.
Bọn họ một lần nữa chuyển về sống
cùng nhau, nhưng ở hai ngày cũng không có gì xảy ra.
Buổi tối, khi Thẩm Ngật từ
phòng tắm đi ra, Ôn Nịnh nhướng mi nhìn sang, liền thấy anh mặc bộ đồ ngủ dài
tay màu đen giống như hai ngày trước đi ra.
Anh tuy cao, chân dài, dáng người
thẳng, mặc đồ ngủ cũng đẹp, nhưng vấn đề là sắp ngủ rồi, sao anh lại phải trùm
kín người.
Ôn Nịnh đặt máy tính bảng trong
tay xuống: "Trong phòng bật lò sưởi cao như vậy, anh mặc dày như vậy không
cảm thấy nóng sao?"
Thẩm Ngật có chút khẩn trương
nuốt nước miếng một cái: "Không nóng."
Anh vốn là người ít nói hướng nội,
không giỏi nói dối, đối mặt với Ôn Nịnh luôn vô thức căng thẳng nên trông càng
chột dạ, ánh mắt có hơi dao động, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh hơi ửng hồng.
Lòng hiếu kỳ của Ôn Nịnh bị anh
móc ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi ở đây."
Thẩm Ngật thấp thỏm đi tới, hơi
xoay người, không chút dấu vết giấu đi cánh tay trái: "Làm sao vậy?"
“Giấu cái gì đấy?” Ôn Nịnh làm
như không phải hiện động tác nhỏ của anh, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng
hỏi.
Thẩm Ngật nhỏ giọng nói:
"Không có gì đâu."
Ôn Nịnh hơi nhướng mày, cười
nhìn hắn: "Hai ngày trước còn nói với em sẽ sửa, hôm nay lại có chuyện giấu
em rồi nhỉ?"
Thẩm Ngật cảnh giác liếc nhìn
cô một cái, thấp giọng nói: "Anh sợ em tức giận."
“Anh không nói cho em biết, em
mới tức giận đấy.” Ôn Nịnh nói.
Bằng cách quan sát vẻ m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.