Sau khi từ Nam Thành trở về, Ôn Nịnh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Ngật có chút kỳ
lạ.
Bọn họ một lần nữa chuyển về sống
cùng nhau, nhưng ở hai ngày cũng không có gì xảy ra.
Buổi tối, khi Thẩm Ngật từ
phòng tắm đi ra, Ôn Nịnh nhướng mi nhìn sang, liền thấy anh mặc bộ đồ ngủ dài
tay màu đen giống như hai ngày trước đi ra.
Anh tuy cao, chân dài, dáng người
thẳng, mặc đồ ngủ cũng đẹp, nhưng vấn đề là sắp ngủ rồi, sao anh lại phải trùm
kín người.
Ôn Nịnh đặt máy tính bảng trong
tay xuống: "Trong phòng bật lò sưởi cao như vậy, anh mặc dày như vậy không
cảm thấy nóng sao?"
Thẩm Ngật có chút khẩn trương
nuốt nước miếng một cái: "Không nóng."
Anh vốn là người ít nói hướng nội,
không giỏi nói dối, đối mặt với Ôn Nịnh luôn vô thức căng thẳng nên trông càng
chột dạ, ánh mắt có hơi dao động, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh hơi ửng hồng.
Lòng hiếu kỳ của Ôn Nịnh bị anh
móc ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi ở đây."
Thẩm Ngật thấp thỏm đi tới, hơi
xoay người, không chút dấu vết giấu đi cánh tay trái: "Làm sao vậy?"
“Giấu cái gì đấy?” Ôn Nịnh làm
như không phải hiện động tác nhỏ của anh, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng
hỏi.
Thẩm Ngật nhỏ giọng nói:
"Không có gì đâu."
Ôn Nịnh hơi nhướng mày, cười
nhìn hắn: "Hai ngày trước còn nói với em sẽ sửa, hôm nay lại có chuyện giấu
em rồi nhỉ?"
Thẩm Ngật cảnh giác liếc nhìn
cô một cái, thấp giọng nói: "Anh sợ em tức giận."
“Anh không nói cho em biết, em
mới tức giận đấy.” Ôn Nịnh nói.
Bằng cách quan sát vẻ mặt và
hành động của Thẩm Ngật, cô mơ hồ cảm thấy rằng có thứ gì đó trên cánh tay trái
của anh mà anh không muốn cô nhìn thấy. Nhưng cô không muốn tự mình cởi cúc áo
của anh ra để kiểm tra, mà muốn Thẩm Ngật chủ động cho cô xem.
Nếu nói muốn thay đổi, ai cũng
đừng hòng chạy.
Thẩm Ngật nhắm mắt lại suy nghĩ
một chút, giơ ngón tay thon dài lên, bắt đầu từ cổ trở xuống chậm rãi cởi cúc
áo.
Ôn Nịnh vẫn duy trì tư thế lúc
trước, vô cùng hứng thú nhìn anh.
Vốn dĩ Thẩm Ngật còn lo lắng về
vết thương trên cánh tay trái của mình, nhưng khi anh cởi đến cúc áo thứ ba,
khuôn ngực trắng nõn và thanh tú lộ ra một nửa, anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ,
vành tai không tự chủ được đỏ bừng, động tác cũng chậm lại.
Ôn Nịnh cảm thấy buồn cười, chủ
động quay mặt sang chỗ khác: "Được rồi, em không nhìn anh."
Bọn họ cũng đã làm bao nhiêu lần
rồi, sao mà ở trước mặt cô cởi cúc áo mà vẫn còn ngại như thế cơ chứ.
Ngay khi Thẩm Ngật vừa cởi quần
áo, Ôn Nịnh nghe thấy tiếng sột soạt liền quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt lướt qua lồng ngực rộng
lớn cường tráng của anh, trong nháy mắt bị vết thương dữ tợn trên cánh tay trái
hấp dẫn, sau đó ánh mắt dán chặt vào đó: "Làm sao thế?"
Thẩm Ngật còn chưa kịp trả lời,
Ôn Nịnh đã chặn lại cái cớ anh vừa định nói ra, ý cười không chạm tới đáy mắt:
"Anh đừng nói với em không cẩn thận rồi bị thương đấy.”
Từng vết thương song song, mới
và cũ không đồng đều, có vết gần như đóng vảy, thậm chí có thể nhìn thấy thịt đỏ
ửng, đâu có giống là vô tình bị trầy xước.
Lông mi Thẩm Ngật khẽ run rẩy:
"Ôn Nịnh, em đừng tức giận, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Khi đó anh còn t� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.