Ôn Nịnh dựa vào vách thang máy, hàng mi dài rũ xuống, vẻ mặt rơi vào trầm tư.

Trở về nhà của mình, cô không chắc Thẩm Ngật đã về hay chưa, bèn giơ tay gõ cửa hai lần.

Ngay khi cô chuẩn bị lấy chìa khóa từ trong túi ra, cánh cửa trước mặt bỗng dưng được mở ra từ bên trong.

Thẩm Ngật bắt gặp ánh mắt của cô, sờ lên khóe môi: “Em đã trở lại.”

“Anh về từ lúc nào vậy?” Ôn Nịnh cởi túi xách ra, sau đó khom người đổi giày, còn thuận miệng hỏi anh một cậu.

Thẩm Ngật trả lời: "Anh về từ sáu giờ rồi."

Ôn Nịnh đứng thẳng dậy, theo thói quen giơ tay ra ôm lấy anh, nhưng khi chạm vào vạt áo sau lưng anh, lông mi cô khẽ run.

Cả người anh đều lạnh cóng, còn thở ra hơi lạnh trắng xóa, rõ ràng là vừa mới từ bên ngoài trở về không lâu.

Ôn Nịnh không vạch trần lời nói dối của anh, cô đi thẳng đến phòng khách như không có chuyện gì xảy ra, rót cho mình một ly nước.

Đặt ly nước xuống, cô quay lưng về phía Thẩm Ngật nói: “Em và Lục Thư Dương đã chia tay rồi.”

Cô vốn tưởng Thẩm Ngật sẽ rất vui khi biết tin này, nhưng anh chỉ im lặng, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh thấp giọng nói: “Vậy sao!”

Ôn Nịnh cảm thấy kỳ lạ quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp vẻ phức tạp trong mắt Thẩm Ngật không kịp che giấu.

Cô hơi nhướng mày: "Anh không vui sao?"

“Đâu có.” Thẩm Ngật không chút nghĩ ngợi nào phủ nhận câu hỏi của cô, bên môi còn nở nụ cười thoải mái: “Đương nhiên là anh rất vui rồi.”

Biểu hiện của anh trông rất hoàn hảo, nhưng Ôn Nịnh luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Nhưng cô không suy nghĩ quá nhiều về điều đó.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Ôn Nịnh phát hiện avatar wechat của Lục Thư Dương đã thay đổi.

Không còn là hình cái gậy yêu tinh sánh đôi cùng cô lúc trước, mà thay vào đó là cảnh đêm đen bên dòng sông tĩnh lặng.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm xanh thẫm, bên dưới là dòng sông đen lặng lẽ chảy lung linh.

Người phụ nữ ngồi bó gối bên sông, trên tay cầm cây pháo nhỏ đang bắn tung tóe, để lại hình bóng mảnh mai dưới màn đêm.

Đây là hình ảnh được chụp bởi Lục Thư Dương khi họ đến biệt thự suối nước nóng lần đó.

Thẩm Ngật vén chăn lên giường.

Ôn Nịnh cũng tắt điện thoại, đặt ở bên cạnh tủ đầu giường.

Cô chủ động nhào vào lòng Thẩm Ngật, vòng tay qua eo anh, dùng giọng điệu ngọt ngào dụ hoặc nói: “Cục cưng à, gần một tuần không gặp, em rất nhớ anh.”

“Anh cũng vậy.” Thẩm Ngật luồn tay qua tóc cô, hơi thở vô cùng ấm áp.

"Hôm nay em chia tay với Lục Thư Dương, đột nhiên nhớ tới một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Mười năm trước em đột nhiên rời đi không lời từ biệt, có phải anh đã rất buồn, đúng không?"

Bàn tay đang vuốt tóc cô chợt khựng lại.

Ôn Nịnh nghi hoặc muốn ngẩng đầu lên xem, nhưng lại bị anh nhẹ đè nhàng đè đầu xuống vùi vào trong ngực mình.

Hô hấp của Thẩm Ngật

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play